Trần Thương bất lực, nhìn những bệnh nhân xung quanh, vốn là muốn các học sinh đi tìm chủ nhiệm Lương, thế nhưng nghĩ lại cũng không thích hợp.
Chỉ có thể tự mình đứng dậy, nói với mọi người:
- Thật là quá, tôi đi ra ngoài một chuyến, mọi người một chút, tôi lập tức quay trở về.
- Chuyện đó... Tiểu Lưu, anh xắp sếp một chút, toàn bộ hủy bỏ đăng ký số của các bệnh nhân tiếp sau, anh hãy lưu số lại, một lát nữa, thì chúng ta sẽ tiếp tục khám
Mọi người nghe thấy tiếng, vội vàng nói:
- Giáo sư Trần, không sao đâu, cậu cứ bận trước đi, chúng tôi sẽ đợi cậu
- Đúng vậy, cậu là chuyên gia như thế mà chỉ muốn 100 số thì quá ít rồi, huống chi công việc của cậu cũng rất nhiều
Trần Thương gật đầu cảm ơn sau đó xin lỗi, rồi vội vàng đứng dậy rời đi.
Lúc này, Lương Hùng đang tiến hành một ca phẫu thuật trong phòng phẫu thuật, lão tiên sinh Thọ Vĩ Tường cũng không ở đây, mọi người đứng thành một đoàn.
Trần Thương tìm một trục quay:
- Chủ nhiệm Lương, bên Tân thị kia tại sao...
Không nghĩ đến Lương Hùng lại gật đầu:
- Ừm, là Hà Huy tiên sinh sao? Đã có người gọi qua đây rồi.
Y tá trưởng đi theo ở một bên nói:
- Vừa rồi điện thoại của chủ nhiệm Lương vẫn liên tục kêu lên, tất cả đều là liên quan đến Hà Huy.
- Chủ nhiệm Lương sợ ảnh hưởng đến phẫu thuật, nên đưa điện thoại cho tôi.
- Những nhân vật lớn này... Thật sự là... Tiếc mạng
- Một ca phẫu thuật, mà ngay cả bên văn hóa trung ương kia cũng gọi điện thoại đến
- Vừa rồi là Tỉnh Ủy...
……….
Lương Hùng cũng nhổ một câu:
- So với làm to như thế này thì còn có chuyện khác đây này
- Có một lần, tôi làm một ca phẫu thuật chụp mạch vành cho bệnh nhân, kết quả làm đến một nửa thì có điện thoại, có một lãnh đạo đột nhiên bị nhồi máu não, nói tôi đến làm khai thông can thiệp.
- Thế nhưng phẫu thuật trong tay tôi chỉ mới đang làm được một nửa, nhưng cứ nhất định phải đòi tôi đến làm
- Sau đó sau khi tôi trực tiếp từ chối, hai năm liên tiếp xét tư cách ưu tú của tôi bị hủy bỏ, đầu đề trong hai năm kia của tôi đều không được thông qua.
Sau khi Lương Hùng nói xong, cười chửi một câu:
- Mẹ nó, sợ vô cùng
- Có đôi lúc làm bác sĩ, khó khăn nhất không phải là làm phẫu thuật, mà là đạo lý đối nhân xử thế.
- Cậu nói xem, một bệnh nhân thì có nguy cơ sớm tối, còn một bệnh nhân thì lại muốn hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất...
- Hiện tại tôi đã có kinh nghiệm, à không... Là sợ rồi
Nói xong, bản thân Lương Hùng cười lên, tiếng cười mang theo sự châm biếm.
- Giáo sư Trần, không phải cậu làm phẫu thuật sao? Mau đi làm đi
- Sau khi làm xong ca phẫu thuật này, tôi sẽ đích thân đi đãi vị họa sĩ kia, cậu đừng lo lắng.
Sau khi Trần Thương nghe xong, trong lòng anh lại có chút xúc động.
Chủ nhiệm Lương cũng xem như là tính tình thành thật.
Ngay trước mặt mình còn có nhiều người xung quanh như vậy, có gì thì nói đó.
Một vị chủ nhiệm ở một bên nói:
- Hà Huy này cũng không phải là người bình thường, đây là cấp đại sư của giới tranh thủy mặc hiện tại, nghe nói vào năm ngoái, có một bức tranh đấu giá ở Luân Đôn đã bán ra hơn trăm vạn thậm chí là cả ngàn vạn
- Hơn nữa, bây giờ, ông lão này vẽ rất ít, thỉnh thoảng vẽ một bức thì đều được Bộ ngoại giao tặng cho các vị lãnh đạo nước ngoài, để làm lễ vật
- Nói thẳng ra, hiện tại người ta cũng là nhân vật cấp quốc bảo! Bảo bối của tỉnh Hà Nam, khó trách lại có nhiều người liên lạc như thế
Sau khi mọi người nghe xong, cũng không còn nói gì nữa.
Loại chuyện này... Thật sự là không thể nói.
Trần Thương cũng không nghĩ nữa, cho dù là ai, tiến vào bệnh viện thì chính là bệnh nhân bình thường.
Kỳ thực muốn làm được chuyện này cũng rất khó... Mối quan hệ cá nhân đã là quan niệm ăn sâu bén rễ, muốn thay đổi, thật sự quá khó
Sau khi trở lại khám bệnh, làm chậm trễ không ít thời gian, đã đến khoảng năm giờ chiều.
Bản thân bệnh viện buổi chiều rất bận rộn, chỉ có thời gian 3 tiếng rưỡi để làm việc, hiện tại mới khám đến số 45, đoán chừng khám hết cũng phải đến hơn bảy giờ.
Nhưng Trần Thương khám cũng rất nghiêm túc và cẩn thận.
Sáu rưỡi chiều, anh vẫn còn đang khám bệnh.
Thế nhưng lúc này, một chiếc máy bay trực thăng đã dừng lại ở Bệnh viện nhân dân tỉnh số 2 .
Một ông lão hơn 80 tuổi bị một đám người chen chúc đẩy giường bệnh vào trong bệnh viện.
Các lãnh đạo ở Bệnh viện nhân dân tỉnh số 2 bên này cũng đã lần lượt đến không ít người.
Không thể nghi ngờ, vị này chính là họa sĩ Hà Huy nổi tiếng.
Năm nay, Hà Huy đã hơn tám mươi tuổi, so với đám người đang khẩn trương, hình như... Ông ta lại rất lạnh nhạt.
Ông ta nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, không biết là đang cảm nhận cái gì
Những người xung quanh đều vô cùng gấp gáp, rất căng thẳng, rất nóng lòng, đều là đang an ủi Hà Huy.
Con cái, con cháu của Hà Huy cũng giống như thế
Giống như... Hà Huy thật sự là một quốc bảo vậy.
Sự an ủi của bọn họ thực ra là đang an ủi chính bản thân mình, Hà Huy căn bản là không cần bọn họ an ủi.
Ông ta rất yên tĩnh, rất bình tĩnh.
Thực ra, đau ốm rất là thống khổ
Lúc này, cánh tay của ông ta cứng nhắc, đang sưng tấy lên, đau đớn kịch liệt không lúc nào mà không kích thích thần kinh của ông ta, từ hai tay lan tràn đến toàn bộ cánh tay.
Màu sắc của cánh tay... Nếu như không đến kịp thì, có lẽ... Cánh tay này sẽ bị phế
Nhiệt độ của cánh tay rất thấp, rất lạnh...
Hà Huy không nhịn được mà thở dài, nằm ở nơi đó nhớ lại cuộc đời của mình.
Cẩn thận mà nói, đời này của ông ta, không có gì để mà khoe khoang cả.
Khổ hơn nửa đời người, đến lúc 17 tuổi, mới chính thức nổi tiếng.
Mà bảy mươi năm này, cách để ông ta mưu sinh chính là sửa phòng ở cho người ta, đôi tay này rất thô ráp, căn bản không giống như đôi tay của họa sĩ.
Hà Nam là một vùng nông thôn, người vào nam ra bắc rất nhiều.
Con trai của ông ta, cũng là như thế, đi theo ông ta khắp nơi để mà làm thuê.
Cháu trai ông ta cũng không được học nhiều.
Một gia đình như thế này, lại đột nhiên xảy ra thay đổi ở thế vận hội Olympic năm 2008.
Hà Huy vẽ tranh quanh năm nổi tiếng lên.
Tranh của ông lập tức tiến vào tầm mắt của một số người, giá cả vừa tăng rồi lại tăng
Thực ra, nguyên nhân chủ yếu mà Hà Huy yêu thích tranh mặc thủy chính vì nghèo, không mua nổi bút vẽ tốt, mực in...
Thế nhưng, Hà Huy đã trở thành tinh hoa văn hóa của đất nước
Con trai không làm thuê nữa, bắt đầu xây lại nhà, xây cho mình một căn nhà thật lớn.
Cháu trai không làm thuê nữa, chuyên tâm vào làm nghiệp vụ, chơi đùa vui vẻ với những nhị đại, tam đại kia.
Trong những ngày bị người khác xem thường là người nông thôn nói giọng địa phương cũng nói đùa rằng đây mới giống là một gia đình nghệ thuật.
Người trong nhà đều thay đổi hết.
Duy nhất chỉ có Hà Huy
Ông ta vẫn sống như thế, buổi sáng thức dậy uống một bát súp cay Hồ, dùng bột ngô ra hâm nóng lại, tuổi cũng đã lớn, ăn thịt thì tê răng, ăn hải sản thì bị bệnh gout, ăn sơn hào hải vị thì không quen miệng.
Trước kia Hà Huy ra nam vào bắc, cũng mang một thân bệnh tật.
Chỗ chết người nhất chính là bệnh thấp tim, còn có rung nhĩ.