Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1967 - Chương 1965: Đây Thực Sự Chỉ Là Một Ông Lão Bình Thường

Khi bac si mo hack full
Chương 1965: Đây Thực Sự Chỉ Là Một Ông Lão Bình Thường
 

Bao gồm cả thuyên tắc động mạch cấp tính lần này cũng là vì bệnh thấp tim làm tổn thương van, tiếp đó là rung nhĩ ảnh hưởng đến động mạch cánh tay, sau cùng là dẫn đến thuyên tắc động mạch cấp tính

Bệnh thấp khớp cấp kèm thêm rung nhĩ cũng là nguyên nhân chủ yếu phát bệnh thuyên tắc động mạch cấp tính, chiếm tỉ lệ 42,4%

Thực ra, hai tay xảy ra thuyên tắc động mạch có tỉ lệ rất thấp.

So với thuyên tắc động mạch chi dưới chỉ có tỉ lệ chưa đến một phần năm.

Nhưng tay phải của bản thân ông lão Hà Huy đã có mạch máu dị dạng, chuyện này khiến cho tỉ lệ một phần năm kia tăng lên rất nhiều.

Tương tự, cũng đã trở thành vấn đề khó của bác sĩ khoa can thiệp quấy nhiễu

Xử lý mạch máu dị dạng, đối với bác sĩ của khoa can thiệp mà nói quả thực chính là ác mộng.

Dù sao can thiệp là cái gì?

Đơn giản mà nói, chính là cầm một cái ống dẫn cắm vào bên trong mạch máu hoặc là đường mật, sau đó có thể trực tiếp tiếp cận vùng tổn thương, cho dù là tiến hành loại bỏ thuyên tắc hoặc là dùng thuốc trực tiếp vào khu vực mục tiêu, thì đều cần tiếp cận đến vùng tổn thương

Thế nhưng thuyên tắc động mạch cấp tính thì ít nhất phải đến được khu vực vị trí thuyên tắc, rồi mới có thể thông qua balloon để loại bỏ thuyên tắc.

Thực ra nên là khoa can thiệp, nội khoa và ngoại khoa tiến hành thương lượng.

Phát triển của can thiệp chắc chắn sẽ trở thành tương lai và xu thế.

Thế nhưng, chỉ có thể nói là cất bước tương đối dễ

Nước ta ở năm 1970 mới bắt đầu xuất hiện chữa trị can thiệp, còn là ở thành phố lớn.

Chỉ vào những năm 90, Bộ y tế mới ban hành tuyên bố, xác lập vị thế của ngành học phóng xạ can thiệp lên thể chất.

Nhưng, mặc dù xuất phát muộn, nhưng tốc độ phát triển lại rất nhanh.

Ưu điểm cũng rất rõ ràng

So với phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, thì nó cành tối thiểu hơn, không cần dao, tổn thương nhỏ, khôi phục nhanh, hiệu quả tốt

Đương nhiên, thiếu xót cũng rất rõ ràng

Chi phí cao, phạm vi chỉ định nhỏ.

Nói thẳng ra, can thiệp càng giống như một công chúa cao quý, tốt thì tốt, nhưng lại đắt, hơn nữa chỗ dùng cũng không nhiều

Vì thế, thậm chí có thể khẳng định, ai nắm giữ can thiệp, thì có thể nắm vững được lịch sử phát triển 30 năm của y học

………..

Hà Huy cảm thấy tất cả đều là mệnh, đều là định số

Nghèo khó, giàu có, bệnh tật, khỏe mạnh...

Ông lão hơn tám mươi tuổi bị chuyển lên giường bệnh, xung quanh đều là ánh mắt quan tâm.

Ông ta hiểu được.

Trước đây, khi ông ta bảy mươi tuổi, là gánh nặng trong nhà, ngay cả cháu trai cũng không thích ở chung với mình.

Người trong thôn nói không thích sống chung với mình, một lão nông dân còn muốn làm họa sĩ.

Nhưng sau khi tranh của mình nổi lên, mọi thứ đều đã thay đổi

Hà Huy cảm thấy, ông trời đối với mình cũng không tệ.

Đời này cũng đã đủ.

Tay đau?

Ông ta không có lập dị như thế.

Người đến tám mươi tuổi, hồ đồ chính là giả vờ.

Trong lòng bọn họ đều biết rõ, bản thân chính là cây rụng tiền của đám người này, thẻ đánh bạc chính trị.

Vậy nên, Hà Huy rất ít vẽ tranh.

Văn nhân đều có khí cốt.

Ông cũng có.

Bây giờ, bản thân cũng nên nghỉ ngơi rồi.

- Chủ nhiệm Lương, mau cứu cha của tôi! Đợi ông ấy khỏe rồi, tôi sẽ tặng anh một bức tranh

Tuy con trai của Hà Huy nói như thế

Nhưng Lương Hùng chỉ gật đầu, hư tình giả ý không thể phủ nhận cười cười:

- Tôi sẽ tận lực

Những lãnh đạo xung quanh cũng nhìn chằm chằm vào Lương Hùng.

- Chủ nhiệm Lương, nhất định phải cứu chữa Hà Huy thật tốt, ông ấy rất quan trọng...

- Đúng vậy, chủ nhiệm Lương, xin nhờ cậy, sau này nhất định có cảm tạ

- .....

Đủ các loại lời nói vang bên tai Lương Hùng.

Lương Hùng ứng phó từng câu một, giống như xe nhẹ đường quen.

- Chủ nhiệm Triệu, anh đi theo tôi vào

Lương Hùng nói với Triệu Nam của bệnh viện nhân dân Tân thị.

Triệu Nam nghe xong, vội vàng gật đầu, một đoàn người đi thẳng đến phòng phẫu thuật.

Bọn họ cần tiến hành kiểm tra tạo ảnh thật sớm.

Sau khi rõ ràng tình trạng của bệnh nhân, rồi mới tiến hành phẫu thuật.

Toàn bộ quá trình Hà Huy đều không nói một lời nào, cho đến khi tiến vào phòng phẫu thuật, lúc Lương Hùng và Triệu Nam thay quần áo.

Lúc này, Triệu Nam mới nói:

- Chủ nhiệm Lương, cậu đừng có thành kiến với Hà lão gia tử, con người ông ấy thật sự rất tốt

Lương Hùng lập tức sửng sốt một chút.

Anh ta nhìn qua Triệu Nam, sau một lúc.

Triệu Nam thở dài, cười khổ một tiếng, lắc đầu:

- Chủ nhiệm Lương, tôi cũng là bác sĩ, mặc dù tôi không lợi hại như cậu, thế nhưng đạo lý đối nhân xử thế tôi cũng đã thấy nhiều

- Dáng vẻ vừa rồi của cậu... Tôi cũng đã từng có, tôi cũng đã nhìn thấy. Dù sao tôi cũng lớn hơn cậu năm sáu tuổi.

Năm nay, Triệu Nam đã năm mươi sáu tuổi, mà Lương Hùng mới vừa vặn mới năm mươi.

- Thực ra, lão gia tử cũng không phải là muốn tìm quan hệ gì gì đó.

- Lúc ông ấy đến bệnh viện, phát tác rung nhĩ, đã trực tiếp hôn mê, tỉnh lại một lần nữa, cho rằng bản thân sắp chết rồi

- Lén lút nói với tôi, di chúc ông ấy cũng đã viết xong rồi, chính là ở ngay trong túi của ông ấy

- Ông ấy toàn bộ đều không cho người khác đụng đến túi của mình.

- Trước khi phẫu thuật, ông ấy lo lắng mình không xuống được bàn phẫu thuật, nên đã cho tôi xem di chúc.

- Từ trước đến giờ, ông ấy chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ dùng đặc quyền để vênh mặt hất hàm sai khiến hoặc đưa ra yêu cầu cậu phẫu thuật cho ông ấy, lúc ông ấy vào bệnh viện, đã chuẩn bị tốt việc ra đi rồi

Nói đến đây, Triệu Nam thở dài:

- Đây thực sự chỉ là một ông lão bình thường.

- Bản thân có giá trị cao như thế, một bức tranh bán ra hơn trăm vạn hơn ngàn vạn, nhưng một bộ quần áo còn chưa đến một trăm tệ.

- Di chúc của ông ấy nói ông ấy còn giấu mười bức vẽ, năm bức vẽ muốn quyên cho bảo tàng quốc gia, bán năm bức, để sửa lại đường đi trong thôn, mái che cho một số trường học...

Nghe thấy lời nói của Triệu Nam, Lương Hùng lập tức sửng sốt

Anh ta có chút lộ ra vẻ xúc động.

Thật sự có người như thế này sao?

Hai người thay quần áo xong, tiến vào phòng phẫu thuật.

Hà Huy mở to mắt, có chút vẩn đục, ông nhìn qua Lương Hùng, không nhịn được bật cười, cười rất thuần phác, rất đơn giản.

Nụ cười này khiến cho Lương Hùng đã tin tám phần

- Làm phiền cậu, chuyên gia...

Hà Huy vừa cười vừa nói, ông không biết tên của Lương Hùng, nhưng biết rõ, trong tỉnh chắc chắn sẽ tìm cho ông bác sĩ lợi hại nhất

Vậy nên, ông gọi một tiếng chuyên gia.

Lương Hùng cười cười:

- Lão nhân gia, chú mới có thể gọi là chuyên gia nha

Hà Huy thở dài:

- Tôi chỉ là một ông lão nông dân, cũng chỉ là vẽ một chút hoa, chim, cá, sâu...

- Từ lúc bé đã trưởng thành ở trong thôn, ra ngoài làm việc liền vẽ về thôn...

- Aiz...

- Đời này không lỗ rồi

Hà Huy nói vài câu, sau đó ngậm miệng lại, bởi vì ông thấy Lương Hùng đã bắt đầu làm kiểm tra.

Nửa tiếng sau, hoàn tất kiểm tra, đã có phim X-quang.

Sau khi Lương Hùng nghiêm túc xem xong, nhẹ nhàng thở ra.

Triệu Nam thấy thế, sắc mặt vui mừng:

- Có thể làm không?

Lương Hùng gật đầu:

- Chắc có thể

Hà Huy cười cười:

- Chuyên gia à, cậu đừng có gánh nặng trong lòng, đừng xem tôi như là họa sĩ gì đó, thành công hay thất bại tôi cũng sẽ không trách cậu

- Mặc dù tôi không hiểu y học, thế nhưng tôi biết... Làm phẫu thuật cũng giống như vẽ tranh, luôn không thể mỗi một lần đều có thể vẽ xong.

Bình Luận (0)
Comment