Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1979 - Chương 1977: Tôi Muốn Về Nước, Tôi Muốn Tìm Giáo Sư Trần

Khi bac si mo hack full
Chương 1977: Tôi Muốn Về Nước, Tôi Muốn Tìm Giáo Sư Trần
 

So với giải Nobel cũng không thua kém là mấy, thậm chí đối với bác sĩ lâm sàng khoa Ngoại thần kinh mà nói, giải thưởng này chứng tỏ được sự vinh danh trong nghề cao nhất, vượt qua cả giải Lascaux, thậm chí còn hơn cả giải Nobel hiện nay.

Vậy nên, kết quả bình chọn của giải thưởng này sau khi được công bố, ngay lập tức được đông đảo mọi người chú ý.

So sánh với những giải thưởng khác, giải thưởng này chỉ có năm người được đề cử, nên lại càng được đông đảo mọi người quan tâm hơn.

Dù sao, cũng không phải những người xa lạ, người có thể nhận được giải thưởng có thể là người mà mọi người đều quen biết.

Hiện tại, tất cả mọi người đều đang suy đoán.

Năm nay, điều khác biệt duy nhất là có thêm một siêu cấp bác sĩ: Trần Thương

Thực tế mà nói, mọi người đều hi vọng bác sĩ nhận giải năm nay là một thanh niên thiên tài mới. Dù sao những năm gần đây, người nhận giải đều là người đã có thành tích.

Mà Trần Thương quả thật cũng có thành tích rất xuất sắc.

Thành tích tiêu biểu nhất chính là tìm ra phương pháp chữa trị căn bệnh Parkinson.

Từ phẫu thuật trị liệu, can thiệp vào giai đoạn đầu của bệnh, nghiên cứu của Trần Thương về căn bệnh này đạt tiến độ rất cao.

Với một loại bệnh đã khiến khoa Ngoại thần kinh phải đau đầu nhiều năm như vậy, thành tựu của Trần Thương, rất có ý nghĩa

Nhưng mà mọi người lại kinh ngạc phát hiện, Trần Thương không có trong danh sách đề cử.

Kết quả này khiến mọi người hơi kinh ngạc, mặc dù vẫn có thể chấp nhận được.

Dù sao thành tích của Trần Thương cũng chưa thật xứng đáng để nhận giải thưởng này.

Thật ra, Dane và tổ chuyên gia cũng đã cân nhắc qua vấn đề này, bọn họ đều cảm thấy Trần Thương vẫn còn quá trẻ, hơn nữa kết quả nghiên cứu của anh ta vẫn còn phải quan sát thêm, cũng chưa chắc có thể đạt được hiệu quả chữa bệnh vượt trội.

Vậy nên sẽ đánh giá trao thưởng cho Trần Thương vào lần tới.

Mọi người hiểu được điều đó nên nhanh chóng chấp nhận kết quả này. Dù sao, ai nhận giải với họ cũng như nhau cả.

Nhưng đối với người Trung Quốc lại không như vậy, Trần Thương nếu nhận giải sẽ có ý nghĩa cực lớn.

Tài năng của Trần Thương chính là hi vọng, nó như ngọn lửa cháy rực rỡ, không ngừng lan rộng trên đồng cỏ.

Nhưng hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, chờ đợi mãi đến cuối cùng lại là kết quả như vậy.

Trần Thương có chút hụt hẫng, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.

Bởi vì bản thân anh cũng không biết đến giải thưởng này, nên cũng không coi trọng nó.

Chính vì vậy, anh không ôm hi vọng, thì làm gì có thất vọng đây.

Khẳng định cũng có chút hụt hẫng, nhưng cũng không tính là thất vọng.

Nhưng có thể rất nhiều người sẽ để ý.

Vào giờ phút này, cách Trung Quốc rất xa, ở bờ bên kia đại dương, ở bệnh viện Hoàng Gia Anh ở London, rất nhiều du học sinh, nghiên cứu sinh, bác sĩ chuyên khoa Ngoại thần kinh người Trung Quốc đang tụ tập một chỗ.

- Điều này không công bằng

- Đúng vậy, điều này đối với giáo sư Trần chính là sự bất công

Một đám người nắm chặt tay, phẫn nộ.

Bọn họ tập hợp rất nhiều độ tuổi, từ hai bốn hai lăm đến hơn bốn mươi tuổi cũng có.

Tất cả đều tới Anh quốc học tập, trong đó có cả du học sinh, nghiên cứu sinh, tiến sĩ. Một số người là tiến sĩ trao đổ học tập, vài người là học giả, một số là nâng cao chuyên môn bác sĩ, nhưng tối thiểu, tất cả họ đều là bác sĩ.

Giờ này mọi người đều tụ tập lại đây, thể hiện sự bất mãn.

- Đúng thế, những thành tựu mà giáo sư Trần đạt được đều vượt trội hơn những người kia, dựa vào cái gì lại không trao giải cho anh ấy?

- Đúng, tìm ra phương pháp chữa trị Parkinson, ai có thể làm được điều đó? Giáo sư Trần đã làm được! Đây chính là câu hỏi khó tồn tại trong ngành y cả trăm năm qua đấy.

- Giáo sư Trần là thành viên chính thức của GICUP, thực hiện những nhiệm vụ quan trọng, bất luận ở lĩnh vực phẫu thuật lâm sàng hay nghiên cứu khoa học, những thành tích mà anh ấy đạt được, có điểm nào thua đối phương chứ.

Một đám người trẻ tuổi mặt đầy phẫn nộ vì bất công.

Nhiệt huyết thanh xuân một lần nữa bốc cháy tại thời khắc này.

Có lẽ, đây chính là tuổi trẻ

Một vị bác sĩ trung niên chứng kiến cảnh ấy, thở dài nói:

- Có lẽ…Nguyên nhân chính là hiệp hội khoa Ngoại thần kinh thế giới vốn không xem trọng khoa Ngoại thần kinh của Trung Quốc.

Một câu nói khiến mọi người lặng im

Một sự bất lực đến từ sâu thẳm trong tim họ.

Bản thân bọn họ ở xa quê hương nhưng vẫn gánh vác vận mệnh quốc gia.

Vận mệnh của họ và tổ quốc gắn liền với nhau.

London lớn như vậy, có chỗ nào cho họ dung thân.

Mục đích họ tới đây chính là học tập nhưng kỹ thuật mới nhất về khoa Ngoại thần kinh. Sau khi xong, sẽ trở về tổ quốc, về khoa Ngoại thần kinh tại đất nước mình để đóng góp hoàn thiện nâng cao trình độ của nước mình.

Nếu không phải vì trách nhiệm và sứ mệnh đó, ai lại nguyện ý rời xa gia đình, xa quê hương, một mình tha hương nơi đất khách, nhận lấy ánh mắt khác thường thậm chí kỳ thị, một mực giữ thái độ khiêm tốn cung kính học tập đây?

Còn không phải bởi vì tổ quốc cần chúng ta

Bao nhiêu người bệnh đang cần chúng ta sao?

Mỗi người đều có sứ mệnh của riêng mình.

Khi bạn đạt đến một trình độ nhất định, bạn sẽ luôn hiểu mình cần phải làm gì.

Tất cả mọi người đều trầm mặc

Câu nói này, khiến trái tim họ đau đớn, linh hồn rỉ máu, nhưng lại xé rách hiện thực cho họ thấy.

Rất lâu sau đó, mọi người nhìn nhau thở dài.

Quả thật, tổ chức này đã giúp đỡ khoa Ngoại thần kinh Trung Quốc rất nhiều năm.

Thậm chí, thời cơ phát triển nhanh chóng của khoa Ngoại thần kinh trong nước, các giáo sư như Vương Trung Thành, Đoạn Quốc Thăng đều được tổ chức này giúp đỡ rất nhiều.

Nhưng thời đại sẽ đổi thay.

Im lặng, chính là thái độ nguy hiểm nhất.

Bởi vì kết quả sau đó chính là không tưởng tượng ra được.

Quả nhiên, đúng lúc này, một cậu thanh niên ba mươi tuổi đứng dậy, giọng kiên định, thái độ kiên quyết, nói:

- Tôi muốn về nước.

Mọi người sửng sốt, quay lại nhìn Dương Nghị.

- Về nước? Anh làm sao vậy, Dương Nghị?

Dương Nghị lắc đầu:

- Không, tôi không sao, nhưng tôi muốn trở về.

- Anh điên rồi sao. Chỉ hai tháng nữa là kỳ trao đổi tiến sĩ học tập sẽ kết thúc.

Mà anh ta còn là người đứng đầu, nói không chừng sẽ có thành tựu.

Đến lúc đó, anh ta có thể cầm thành quả, thậm chí độc quyền.

- Anh có thể đạt được chứng chỉ loại ưu, lý lịch cũng sẽ loại tốt…

Một cậu thanh niên trạc tuổi trừng mắt nói với Dương Nghị.

Dương Nghị cười khổ một tiếng, khàn giọng nói:

- Tôi có cố gắng thế nào, bọn họ cũng sẽ không công nhận thành tích này là của đất nước chúng ta.

- Chẳng lẽ bây giờ chúng ta cố gắng hơn thì bọn họ sẽ coi trọng chúng ta hơn sao?

- Nếu tôi đạt được thành tựu thì sao, lúc đó họ sẽ công nhận thành tựu của tôi sao?

- Không thể.

- Trong mắt họ, chúng ta vĩnh viễn là những người tiếp nhận sự bố thí.

- Tôi muốn về nước, tôi muốn tìm giáo sư Trần

- Tôi không tin, chúng ra rời khỏi đây, không có bọn họ, chúng ta sẽ lạc hậu.

Giọng nói của Dương Nghị không lớn, nhưng thái đọ rất kiên định, tràn ngập quyết tâm

Mà quan trọng nhất, chính là điều anh ta nói chính là nỗi đau trong lòng mọi người

Chúng ta cố gắng, bọn họ sẽ thay đổi thái độ kỳ thị đó với chúng ta sao?

Không

Không thể

Bình Luận (0)
Comment