Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1980 - Chương 1978: Chênh Lệch Đó Sẽ Ngày Càng Lớn

Khi bac si mo hack full
Chương 1978: Chênh Lệch Đó Sẽ Ngày Càng Lớn
 

- Dương Nghị, anh tỉnh táo lại một chút, đừng hàng động theo cảm tính như vậy

- Anh trở về thì chuyện sẽ thay đổi sao? Sao anh không lý trí lên một chút?

- Để có được cơ hội này chúng ta phải khó khăn thế nào, nỗ lực thế nào…

Đồng nghiệp của Dương Nghị không nhịn được khuyên ngăn.

- Tôi cũng rất tức giận, thế nhưng …Chúng ta muốn mạnh hơn, không thể chỉ dựa vào nhiệt huyết, phải dựa vào thực lực.

- Là thực lực, anh bạn ạ

- Hơn nữa, nếu bây giờ trở về, cha mẹ anh sẽ nghĩ thế nào, anh sẽ nói gì với lãnh đạo. Bao nhiêu công sức mấy năm nay chẳng phải đều trở thành lãng phí hết hay sao?

- Anh có thể suy nghĩ một cách thực tế hơn được không

Lúc này, bầu không khí lại thêm một lần im lặng. Tâm trạng của mọi người đang rất phức tạp. Dù sao, tình huống này cũng không đơn giản là bỏ đi một món đồ.

Nếu lúc này họ từ bỏ, chính là huỷ đi tiền đồ tương lai của chính mình.

Rất khó để lựa chọn

Nhưng chính lúc này, lại có người đứng dậy nói:

- Tôi cũng muốn về nước

Ngay sau đó, một âm thanh nhàn nhạt vang lên:

- Tôi cũng thế.

Mọi người quay lại, phát hiện đó chính là một nữ nghiên cứu sinh, hình như cô ta cũng sắp tốt nghiệp tiến sĩ.

Cô ta cứ như vậy từ bỏ ư?

Dương Nghị cảm thấy khuôn mặt mình cũng nóng lên. Thì ra, có nhiều người cũng muốn trở về giống mình. Anh ta không hề đơn độc. Mà cô gái kia cũng không phải là người cuối cùng nói câu ấy. Dần dần, đã có hơn phân nửa số người ở đây muốn trở về.

- Không phải bọn họ cảm thấy chúng ta không quan trọng sao? Nếu vậy chúng ta cho họ xem một chút, không có chúng ta công việc của họ sẽ không nhẹ nhàng như hiện tại nữa.

- Đúng vậy

- Giáo sư Trần cố gắng như vậy là vì cái gì? Còn không phải vì sự phát triển khoa Ngoại thần kinh của đất nước ta ư?

Đối với sứ mệnh này, anh ấy đã dốc toàn lực.

Chúng ta không có năng lực bảo vệ anh ấy, đòi lại công bằng cho anh ấy, nhưng chúng ta cũng sẽ an ủi anh ấy, để anh ấy biết rằng, đằng sau anh ấy chúng ta vẫn luôn yên lặng ủng hộ.

- Ngày mai, tôi sẽ tới bệnh viện Hoàng gia Anh, gặp Dane, tôi muốn đòi lại công bằng cho Trần Thương.

- Tôi cũng đi.

- Thêm tôi nữa.

Cứ như vậy, một buổi tối này vốn sĩ chỉ là một lần tụ tập, lại biến thành một lần họp bàn trước khi chiến đấu.

Những du học sinh, nghiên cứu sinh, tiến sĩ, bác sĩ này tụ lại cùng một chỗ, xung phong làm công tác chuẩn bị.

Họ xác định một đêm này sẽ không ngủ.

Bọn họ đem ga giường, viết băng rôn, khẩu hiệu, viết biểu ngữ lên quần áo…Chuẩn bị cho ngày mai.

Suốt đêm không nói chuyện.

Sáng sớm hôm sau, còn chưa tới tám giờ.

Một đám người khoác trên mình cờ đỏ năn sao, đứng tại cổng bệnh viện Hoàng Gia Anh.

Trong tay họ là tấm băng rôn với hai chữ ‘Công bằng’ viết thật lớn

Điều bọn họ muốn, chỉ là công bằng mà thôi.

Nhưng trên thế giới này, điều khó có nhất, chính là công bằng

Một đám bốn mươi năm mươi người khoác cờ đỏ năm sao, mà chính xác là y phục của họ được tô vẽ thành quốc kỳ, chỉnh tề đứng ngoài cổng bệnh viện, rất thu hút mọi người xung quanh.

Bởi vì có bảo vệ ngăn cản, họ không thể vào trong được, chỉ có thể đứng đây.

Mặc dù ở nước ngoài biểu tình ôn hoà là hợp pháp, cũng thường xuyên diễn ra. Tuy nhiên hành động này của bọn họ cũng thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò.

- Quốc kỳ Trung Quốc.

- Họ tới làm gì vậy?

- Công bằng? Đã xảy ra chuyện gì sao?

Đám người xung quanh vây lại xem, không hiểu có chuyện gì đang diễn ra ở đây.

Có người còn quay phim, chụp ảnh rồi up lên Facebook, Twitter…

- Dương Nghị, cậu đang làm cái gì vậy? Nhiều chuyện như vậy sao cậu còn đến đây?

Một giáo sư đi ra nhận ra Dương Nghị, vội tiến lên khuyên ngăn anh ta.

Dương Nghị nhíu mày:

- Tôi có chuyện quan trọng hơn cần làm.

- Là chuyện này sao?

Vị giáo sư này cảm thấy buồn cười, vì Dương Nghị rất ít khi cãi lại lời ông ta.

Ấn tượng của họ với Dương Nghị chính là một kiểu học sinh nghe lời.

Bảo anh ta làm gì, anh ta sẽ làm cái đó.

Chỉ cần giao việc, anh ta sẽ không bao giờ nói ‘không’.

Nên mọi người đều gọi Dương Nghị là ‘Yes man’

Lúc này, Dương Nghị lại từ chối vị giáo sư kia.

Dương Nghị kiên quyết:

- Công bằng! Chúng tôi cần hỏi chủ tịch Dane một chút, tại sao giáo sư Trần Thương lại không nhận được giải thưởng của hội liên hiệp khoa Ngoại thần kinh thế giới?

John nghe vậy, lập tức ngạc nhiên.

Anh ta nhìn Jonh một cái, nhún vai:

- Ok, chờ tin tốt của ngài.

Đối với việc Trần Thương không giành được giải thưởng, John cũng không có ý kiến.

Nhưng ông ta bước đi được mấy bước, lại quay đầu nói:

- Bởi vì trong đoàn chuyên gia làm giám khảo của Liên hiệp chỉ có một người là từ Trung Quốc.

- Đây chính là công bằng.

Câu này của John ám chỉ điều gì đó.

Mọi người nghe xong, cảm giác đầu tiên chính là phẫn nộ, nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ đây chính là công bằng.

Vì sao đoàn chuyên gia giám khảo và chủ tịch chỉ có một người Trung Quốc?

Các quốc gia khác dùng mấy đời người nỗ lực, làm sao có thể để cho một bác sĩ trẻ thiên tài như Trần Thương vượt qua được?

Nói thật thì có nhiều quốc gia có những cống hiến rất lớn với khoa Ngoại thần kinh thế giới

Chẳng lẽ đây là công bằng

Nhưng, đây chính là công bằng sao?

Không, không phải

Dương Nghị la lớn với John:

- Không không không! Đây không phải công bằng thực sự

- Đây chỉ là cái cớ. Trong khoa học, công bằng phải là đánh giá thực lực, không phải dựa vào lịch sử cống hiến.

John không quay đầu.

Khi Dane đến cổng bệnh viện, Dương Nghị trực tiếp chạy đến, một đám người chạy ngay phía sau anh ta, ngăn xe tiến vào bệnh viện.

- Chủ tịch Dane, chúng tôi muốn công bằng

- Tại sao giáo sư Trần Thương lại không nhận được giải thưởng?

- Điều này rất bất công

Nhìn dáng vẻ đầy căm phẫn kia của bọn họ, Dane lại không trả lời, mà gọi bảo vệ, nhấn báo động.

Để đám du học sinh này tới học đã là một đặc ân. Ông ta không thèm để ý đến họ.

Bởi vì, việc Dane có tiếp tục làm chủ tịch hiệp hội hay không, không phải do đám du học sinh bọn họ quyết định, hơn nữa, học giả Trung Quốc trong hội liên hiệp chỉ có một phiếu bầu.

Vậy là từ chiều hôm đó, lần lượt có rất nhiều du học sinh Trung Quốc nghỉ học giải phẫu, chương trình trao đổi tiến sĩ cũng bị huỷ.

Khi những lá đơn xin nghỉ được đưa đến văn phòng chủ nhiệm khoa Ngoại thần kinh, chủ nhiệm khoa có chút bực mình.

Nhưng, Dane nhìn từng lá đơn, cầm con dấu, đóng dấu.

- Pass.

- Pass.

Thông qua

Tất cả đều thông qua

Thấy vậy, người phụ trách phòng ban hết sức sửng sốt.

Anh ta không nghĩ tới mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy.

- Viện trưởng Dane, như thế này sẽ ảnh hưởng không tốt

Dane nhún vai:

- Tôi đồng ý với ý kiến của bọn họ.

- Đây là mong muốn của họ.

- Kết quả này rất tốt.

- Còn lý tưởng của họ…hahaha…

Quá trẻ, quá đơn giản, quá cảm tính rồi

Nói xong, Dane cũng không thèm để ý nữa. Dane nói:

- Nhanh chóng hoàn thành nghiên cứu, đám người này rời đi cũng tốt, tăng tốc tiến độ nghiên cứu giải phẫu thần kinh.

Dane lại nói:

- Còn rất non nớt, nhưng lại muốn có tôn nghiêm, mọi thứ sẽ rất nặng nề.

- Bọn họ rời đi càng tốt, kỹ thuật can thiệp giải phẫu thần kinh..haha..

- Chênh lệch đó sẽ ngày càng lớn.

Bình Luận (0)
Comment