Ở Thẩm Dương.
Dương Nghị kéo vali hành lý đi trong ngõ nhỏ quen thuộc.
Mọi người xung quanh liên tục chào hỏi anh ta.
- Tiểu Dương về rồi
- Ai nha, nước Anh trông như thế nào vậy tiểu Dương?
- Cha cậu biết cậu trở về sẽ rất mừng đó
…
Dương Nghị cười thân thiện đáp lại những người hàng xóm này.
Dương Nghị đã đi xa, nhưng người hàng xóm này liên tục nhìn theo anh ta, tỏ ý hài lòng.
- Lão Dương đúng là sinh được một cậu con trai tốt
- Đúng vậy, là tiến sĩ, trở về từ nước ngoài, lão Dương chờ hưởng phúc thôi
- Nhưng đúng thật cũng quá là vất vả, đi học đến năm 31 tuổi, lại tiếp tục du học đến nay, nhà lão Dương cũng thật cực khổ, nhưng khổ tận cam lai
- Đúng vậy! Đây là lão Dương có phúc
…
Nghe những lời tán thưởng cùng ao ước của hàng xóm, bước chân Dương Nghị đột nhiên thấy do dự.
Những lần trước đây về nhà đều cao hứng bừng bừng, nhưng lần này Dương Nghị cảm thấy thật nặng nề, bàn chân giống như bước không nổi nữa.
Những người hàng xóm kia nói không hề sai. Với một gia đình kinh tế bình thường mà nói, chu cấp cho anh ta đi học lên đến tiến sĩ quả thật rất khó khăn.
Huống chi trước đây cha anh ta vì một tai nạn lao động mà bị thương đùi phải, hiện giờ một chân bị tật đi lại khó khăn, phải dựa vào đồng lương giáo viên tiểu học ít ỏi của mẹ anh ta nuôi cả nhà.
Dương Nghị chính là hi vọng của cả nhà anh ta, cũng là cơ hội thay đổi số phận duy nhất của nhà này.
Cuối cùng, Dương Nghị cũng về đến cửa nhà, một phòng nhỏ cũ kỹ ở lầu một. Cha anh ấy từ khi bị thương đi lại không tiện, dứt khoát bán căn nhà ở tầng ba thuê một phòng ở tầng một này.
Vốn dĩ có thể mua một căn hộ, nhưng cha Dương Nghị lại cân nhắc đến việc còn chu cấp cho anh ta đi học ở nước ngoài, cùng với việc phải mua nhà để kết hôn sau này, mà cha anh ta lại không làm ra tiền, vậy nên liền quyết định đem tiền gửi định kỳ ở ngân hàng.
Dương Nghị đứng ngoài cửa hồi lâu, do dự nửa ngày mới lấy hết dung khí gõ cửa.
Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên tóc ngăn,đi dép lê đang mặc tạp dề ra mở cửa, thấy Dương Nghị, kinh ngạc mà vui mừng
- Tiểu Nghị!!! Con…đã về
- Mẹ
Dương Nghị thấy mẹ dường như lại tiều tụy thêm mấy phần, càng thêm đau lòng.
Mặc dù đi du học hai năm, anh ta lại rất tiết kiệm, còn có thể gửi về được một số tiền, nhưng cha mẹ lại không nỡ tiêu.
Dù sao Dương Nghị chưa có nhà, lại chưa kết hôn, khiến cha mẹ anh ta cũng có chút lo lắng.
Chương trình trao đổi tiến sĩ vốn cũng có mức lương khá.
Mỗi năm trong nước đều có ngân sách hai ba mươi vạn, càng chưa nói tới những người được cơ cấu đi nước ngoài như Dương Nghị.
- Nhanh! Mau vào nhà
Mẹ anh ta hung phấn, gọi to vào phòng:
- Lão Dương, con trai ông về rồi
Lão Dương nghe tiếng, lê cái chân thọt bước vội ra, ban đầu rất vui vẻ, nhưng sau đó lại nhíu mày:
- Làm sao con lại trở về vào lúc này? Không phải con nói còn hai tháng nữa sao?
Dương Nghị đan muốn giải thích, mẹ anh ta lại rất vui vẻ nói:
- Tốt, tốt, vừa vặn đúng bữa trưa, cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện.
Lão Dương cũng không lên tiếng.
Dương Nghị lại càng trầm mặc.
Càng như vậy, mẹ anh ta càng cảm thấy sự tình có chút không đúng lắm.
Lão Dương hít một ngụm khói, loại thuốc lá này chỉ mấy đồng một hộp.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm, nhưng lão Dương vẫn không nhịn được mà hỏi:
- Sao lại đột nhiên trở về lúc này?
Dương Nghị hiểu rõ, trước sau gì cũng không tránh được thời khắc này.
Mẹ anh ta lại bất mãn liêc chồng một cái, cười nói:
- Mệt mỏi quá thì trở về nghỉ ngơi mấy ngày cũng được, mấy năm nay đều không ăn tết ở nhà rồi.
- Có phải con cũng nhớ nhà không?
Nhìn cha mẹ, Dương Nghị hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí, nói sự thật:
- Con xin nghỉ, đã từ bỏ việc học.
Một câu giải thích khiến hai người choáng váng.
Xin nghỉ
Cái này…Cái này…
Hai vợ chồng lão Dương nghe vậy, mặt biến sắc.
Thật là, sắp tốt nghiệp rồi, đột nhiên nghỉ.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Lão Dương nhìn con trai, thật muốn hỏi cho rõ ràng.
Dương Nghị kể lại đầu đuôi chuyện nói cho cha mẹ nghe.
- Những yêu cầu của bọn con không được đáp ứng được một điều nào, ở đó bọn con không hề được đối xử công bằng, nhóm của bọn con là nhóm cố gắng nhất, có thiên phú nhất, cũng đạt được nhiều thành tích nhất, nhưng đãi ngộ đạt được lại không hề tốt
- Sau đó, bọn con liền xin nghỉ học, từ bỏ…
- Lúc này có 45 người, tất cả đều trở về
Nói xong, Dương Nghị cúi đầu thật thấp, không dám nhìn cha mẹ.
Anh ta thất thẹn với cha mẹ mình
Chính xác như bạn anh ta đã nói, nhiệt huyết và cảm tính, không phải thực tế
Nhưng mà, chính lúc này, Dương Nghị lại nghe thấy một âm thanh vỗ bàn.
Không sai, là của lão Dương
Dương Nghị đã chuẩn bị tinh thần nghe mắng.
Nhưng, âm thanh nghe được lại là:
- Tốt! Làm tốt lắm
- Dương Nghị, ba mưới năm qua đây chính là việc tốt nhất con làm, không làm cha mất mặt
- Có lẽ nào lại như vậy, đây không phải là khi dễ người khác sao
- Giáo sư Trần lợi hại như vậy, cha biết giáo sư Trần, anh ta là thiên tài như thế lại không trao giải cho anh ta, rõ ràng là khinh thường người Trung Quốc chúng ta.
- Chúng ta còn ở đó làm gì? Đợi người ta cười nhạo sao? Bị người ta kỳ thị còn cống hiến cho bọn họ sao?
- Nằm mơ đi
Nhất thời, Dương Nghị trợn tròn mắt.
Anh ta không nghĩ tới sẽ được chứng kiến cảnh này.
Anh ta đang nhìn một người bị thọt chân, đứng trong phòng khách mắng bọn người ngoại quốc kia, mặc dù chỉ là một người dân bé nhỏ, lại bị tật, nhưng hình tượng lại đặc biệt kiên nghị.
Dương Nghị đột nhiên có chút xúc động.
Cha mẹ thấu hiểu, chính là điều khiến anh ta yên tâm và thoải mái nhất.
Như vậy thật tốt
Cuối cùng, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Cha mẹ, ngày mai con muốn đi gặp thầy, đến viện quân đội Thẩm Dương chắc sẽ không có vấn đề gì.
- Hơn nữa, cái mà con học ở nước ngoài là về kỹ thuật, cũng không cần bằng tốt nghiệp kia.
- Con thực sự có kỹ thuật, có trình độ, cha mẹ không cần lo lắng
Dương Nghị đứng dậy nói.
Chuyện này cũng không phải chỉ xảy ra ở bản thân Dương Nghị.
Khi những người này quy về từ nước Anh, gặp cha mẹ, gặp lãnh đạo, gặp thầy cô, họ đều được đặc biệt thấu hiểu và tha thứ.
Bởi vì… Đối với tôn nghiêm của tổ quốc, họ có thể lựa chọn và hành xử kiên quyết như vậy.
Họ vốn dĩ chỉ là những du học sinh bình thường, cũng chẳng có quyền thế. Bốn mươi lăm người bọn họ, cũng chẳng làm nên một chút áp lực nào với bên kia. Thế nhưng, bọn họ đã nghe theo trái tim mình. Họ làm vậy, chưa từng nghĩ tổ quốc sẽ báo đáp họ.
Sauk hi Trần Thương tham gia lễ trao giải ở Bắc Kinh, cũng không ở lại lập tức quay về An Dương.
Bắt đầu tiếp tục công việc
Hội liên hiệp khoa Ngoại thần kinh thế giới không trao giải cho anh, anh cũng chẳng thèm để ý.
Điều mà anh để ý chính là dường như Hội liên hiệp này có thành kiến với khoa Ngoại thần kinh Trung Quốc.
Bọn họ đối với mình cũng chẳng hề coi trọng.
Sau khi trở về, Trần Thương và viện sĩ Thọ Vỹ Tường tiếp tục nghiên cứu kỹ thuật liên quan đến công cụ phụ trợ.
Khoa Ngoại thần kinh
Haha
Không lâu nữa, có một kỹ thuật gọi là thủ đoạn can thiệp thần kinh, rất nhanh sẽ thuần thục.
Đến lúc đó, sẽ khiến rất nhiều kỹ thuật đã giúp các người kiêu ngạo bao lâu nay đều trở thành quá khứ.
Một ngày nọ,Tiết Chính Nhận tự mình đến An Dương tìm Trần Thương.
- Giáo sư Trần, tôi cảm thấy cần thiết phải cho cậu xem vài thứ.
Tiết Chính Nhận nghiêm túc nói với Trần Thương.