Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1999 - Chương 1997: Vậy Tôi Là Nên Gì Đây? Tôi Không Xứng

Khi bac si mo hack full
Chương 1997: Vậy Tôi Là Nên Gì Đây? Tôi Không Xứng
 

Park Yong Jin kích động cầm trong tay, hận không thể xem nó ngay bây giờ.

Ông ta đã đến Trung Quốc gần một tuần, cuối cùng cũng gặp được giáo sư Trần.

Ông ta bỗng nhớ tới nhiệm vụ thầy Dane giao, nhìn Trần Thương dò xét một chút.

Thành thật mà nói nếu hôm nay Trần Thương không xuất hiện, vậy nhiệm vụ lần này của ông ta cũng sẽ thất bại, còn không gặp được Trần Thương đã trở về.

Park Yong Jin vội hào hứng nói:

- Cảm ơn sự hào phóng của giáo sư Trần.

Trần Thương bỗng nhiên nói:

- Đúng rồi, cùng nhau xem phẫu thuật đi.

Park Yong Jin gật đầu, Trần Thương xoay người nói với Ngô Huy:

- Gọi Dương Nghị tới, cùng xem ca phẫu thuật can thiệp đầu tiên.

Ngô Huy gật đầu, đứng dậy gọi điện thoại.

Trần Thương đưa bọn họ vào văn phòng.

Kim Xảo Xảo cũng đã được sắp xếp xong.

Trong phòng phẫu thuật, Park Yong Jin rất phấn khích, cuối cùng cũng xem được video phẫu thuật này, không dễ dàng chút nào.

Ca phẫu thuật này chắc chắn sẽ giúp ông ta không ít

Dương Nghị thở hổn hển chạy tới.

Trần Thương nói:

- Đầu tiên hãy xem phẫu thuật tắc mạch máu trước phẫu thuật u màng não.

Trần Thương không hề bận tâm đến việc Park Yong Jin đang có mặt ở đây.

Điều này khiến Park Yong Jin có chút mừng thầm

Ca phẫu thuật can thiệp đầu tiên.

Park Yong Jin xem rất say mê.

Trái tim ông ta kích động, bàn tay ông ta run rẩy.

Ông ta không nghĩ đến mình lại có thể xem được một ca phẫu thuật cơ mật như vậy.

Quá thần kỳ, quả nhiên là can thiệp, có thể đi sâu vào khu vực nền móng, trực tiếp chặn đứng đường cung cấp máu cho khối u.

Thật tuyệt vời

Đây chắc chắn là bí mật cốt lõi của phẫu thuật can thiệp thần kinh.

Sau khi phẫu thuật kết thúc, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều chấn động, duy chỉ có Trần Thương nhíu mày.

Dương Nghị thì tràn đầy mong chờ Trần Thương nói gì đó.

Anh nghĩ rằng thầy nhất định sẽ khen mình, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Trần Thương, cũng thấp thỏm lo lắng.

Trần Thương nói:

- Ca phẫu thuật cắt bỏ u màng não vừa rồi, chúng ta cùng nhau xem đi

Park Yong Jin kích động xem.

Nhưng ngay từ đầu ca phẫu thuật, Park Yong Jin đã sửng sốt

Mẹ nó, đây là phẫu thuật kiểu gì đây?

Động tác nhu hòa như vậy, tách ra nhẹ nhàng như vậy, đao pháp sắc bén như vậy, cắt bỏ chính xác như vậy

Mỗi một cái đều là kinh điển trong kinh điển.

Mỗi một đao đều là rung động trong rung động

Nếu phẫu thuật cắt bỏ u màng não là khảo nghiệm các kỹ năng cơ bản của bác sĩ phẫu thuật, kiểm tra mức độ toàn diện của bác sĩ phẫu thuật thần kinh...

Vậy Ngô Huy trước mắt tuyệt đối là cao thủ của cao thủ

Xem phẫu thuật, nhìn Ngô Huy...

Trái tim kích động của lúc trước khi xem video đã biến mất rồi

Thay vào đó... Là mất mát, là sụp đổ, là bất đắc dĩ... Khoảng cách quá lớn

Ông ta vốn không nghĩ tới sẽ có chênh lệch xa như vậy.

Phẫu thuật này, thủ pháp này, là một độ cao mà cả đời Park Yong Jin khó mà với tới được

Nếu như là mấy ngày trước chưa thấy Ngô Huy phẫu thuật, Park Yong Jin chỉ là có chút khó khăn

Thì giờ phút này, tâm trạng của Park Yong Jin đã thực sự sụp đổ.

Bác sĩ Ngô Huy thực sự quá tài giỏi

Nghĩ đến đây, Park Yong Jin chỉ có một suy nghĩ: Liệu Ngô tiên sinh có phải người Hàn Quốc không?

Ông ta đã không còn tâm tư nào để so sánh với Ngô Huy.

Đúng lúc này, khi Park Yong Jin cảm thấy suy sụp tinh thần.

Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thở dài

Tất cả mọi người đều ngây người.

Bọn họ xoay người nhìn lại, nhận ra là Trần Thương đang thở dài.

Trần Thương thở dài, nhìn Ngô Huy và Dương Nghị, chậm rãi nói một câu:

- Ngô Huy, quá trình phẫu thuật của anh có rất nhiều sai lầm, anh quá mức để ý đến chi tiết, mà bỏ qua khả năng bảo toàn tổng thể.

- Anh quá coi trọng độ chính xác trong phẫu thuật, mà coi nhẹ việc bảo vệ chỗ sâu bên trong thân não, thần kinh sọ và các mạch máu quan trọng xung quanh.

- Còn có, nơi này anh xuống dao quá nặng, nếu có thể nhẹ hơn một chút, cái này không cần giữ lại...

Trần Thương nói rất nhiều.

Ngô Huy không ngừng gật đầu.

Một lúc lâu sau, Ngô Huy gật đầu, nói với Trần Thương:

- Thầy ơi, tôi sai rồi, thật sự xin lỗi thầy

- Sau này tôi sẽ cố gắng

Park Yong Jin lập tức sững sờ

Thầy?

Trần Thương?

Ngô Huy?

Thì ra là quan hệ này...

Lúc này, Park Yong Jin đã hiểu rõ ràng được mối quan hệ

Nhưng... Ngô Huy đã lợi hại như vậy, thì Trần Thương còn lợi hại đến mức nào?

Mà Dương Nghị nhìn Trần Thương.

Trần Thương bỗng nhiên cười nói:

- Không sai, Dương Nghị, ý tưởng rất không tồi.

- Tư duy sáng tạo của phẫu thuật tắc mạch máu trước phẫu thuật u màng não rất hay.

- Nhưng thao tác còn có chút non nớt, vẫn còn rất nhiều không gian để phát triển

- Lát nữa, anh đến phòng làm việc của tôi đi.

Sau khi nói xong, Trần Thương cười nói với Park Yong Jin:

- Chủ nhiệm Park, để anh chê cười rồi, hai đứa học trò của tôi thật không nên thân.

Park Yong Jin nghe vậy, đã sắp muốn khóc

Nếu nói bọn họ là không nên thân...

Vậy tôi là nên gì đây?

Tôi không xứng

Tôi xin lỗi vì đã sinh ra và làm người,.

Tại sao tôi lại xem video phẫu thuật?

Tại sao tôi lại đến Trung Quốc?

Tôi...

Tại sao tôi lại có hứng thú với Trần Thương?

A...

Giáo sư Park muốn trầm cảm

……….

Xem hết ca phẫu thuật, Park Yong Jin cũng bình thường trở lại.

Trần Thương nói hơn một trăm điều sai sót của ca phẫu thuật này…Khiến Park Yong Jin không còn muốn nghe.

Bởi vì mỗi một câu Trần Thương nói đều có lý.

Giáo sư Park cảm thấy não có chút trướng, không thể nào xem nổi ca phẫu thuật này nữa.

Nhưng … Thầy Dane muốn xem video phẫu thuật, nghĩ tới nghĩ lui, Park Yong Jin nói:

- Giáo sư Trần, tôi có thể copy một bản video phẫu thuật để mang về được không?

Trần Thương cười ngại ngùng:

- Chuyện này…

Park Yong Jin vội nói:

- Nếu không tiện thì cũng không sao đâu.

Trần Thương lắc đầu:

- Tôi chỉ là lo lắng… Mang về sẽ gây ra ảnh hưởng xấu, dù sao cũng có rất nhiều sai sót trong ca phẫu thuật này…

Park Yong Jin dở khóc dở cười gật đầu:

- Tôi hiểu, tôi hiểu

- Không vấn đề gì đâu.

Trần Thương gật đầu:

- Được, Ngô Huy, cậu xử lý giúp giáo sư Park một chút, lát nữa cũng đến văn phòng của tôi một chuyến.

- Dương Nghị, cậu đi theo tôi đi.

Trần Thương nói xong, chào hỏi mọi người, đi ra ngoài.

Tiết Chính Nhận và Dương Minh vốn muốn sao chép video để mọi người học tập, nhưng nghe Trần Thương nói, lại do dự.

Hai người nhìn Park Yong Jin một cái, đột nhiên cảm thấy, bây giờ đi hỏi sao chép video thì có chút mất mặt.

Nhưng hiện tại Tiết Chính Nhận đã hiểu vì sao Trần Thương không để ý chuyện Park Yong Jin xem video phẫu thuật.

Vì xem còn không bằng không xem

Nếu không xem, ít nhất sẽ không giống như bây giờ trong lòng bị đả kích thương tích đầy mình

Nhìn giáo sư Park giống như quả cà tím bị sương đánh tan, ỉu xìu xuống.

Nhưng chí mạng nhất chính là, sau khi xem xong, Trần Thương còn nói đây là một ca phẫu thuật không thành công, được thực hiện bởi một đứa học trò không nên thân.

Như vậy tự tôn của giáo sư Park để ở đâu?

Và quan trọng nhất, trong hai ca phẫu thuật này, lợi hại nhất chắc chắn không chỉ là sự sáng tạo và kỹ năng phẫu thuật, mà là những thao tác khó nhằn

Cho dù có xem hay không cũng vô dụng

Cũng chỉ có thể xem mà không biết làm gì.

Nếu không xem, ít nhất còn có thể mù quáng mà tự tin một chút.

Xem xong thì sao?

Cái này… Có lẽ đây là một câu chuyện buồn hơn cả chữ buồn

Bình Luận (0)
Comment