Dương Nghị đi theo Trần Thương vào phòng làm việc, không biết vì sao lại cảm thấy có vài phần sợ hãi.
Nói thật, cho dù là lúc trước khi đối mặt với Dane, Dương Nghị cũng chỉ có tôn kính là nhiều nhất.
Nhưng đối mặt với Trần Thương, anh lại tràn đầy lo lắng và sợ hãi.
Hơn nữa, hiểu biết càng nhiều thì cảm giác này càng rõ ràng.
Bởi vì càng ở chung, anh lại càng cảm thấy thầy Trần sâu không lường được
- Ngồi đi.
Trần Thương cười nói.
Dương Nghị gật đầu, ngồi xuống.
- Tôi đã xem phẫu thuật tắc mạch máu trước phẫu thuật u màng não, làm không tệ, đặc biệt là ý tưởng, xem ra cậu vẫn rất có thiên phú can thiệp thần kinh.
Trần Thương nghiêm túc khen ngợi.
Dương Nghị đỏ mặt:
- Thưa thầy… Thực ra đây là ý tưởng mà chủ nhiệm Ngô Huy đưa ra, tôi chỉ là phối hợp hoàn thành mà thôi.
Trần Thương không phủ nhận, gật đầu cười.
- Đây chính là sức mạnh của đội nhóm.
- Trên thực tế, phẫu thuật lâm sàng và can thiệp cho tới bây giờ đều không nên tách rời để xem xét riêng lẻ, khi suy xét về các vấn đề nội ngoại phụ nhi, thường đều có liên quan đến nhau, nhiều nhất chính là quan hệ hợp tác giữa các ngành học.
- Ý tưởng cũng phải dựa vào thực lực mới có thể thực hiện, cậu có năng lực như thế này đã chứng minh cậu có thiên phú, không cần khiêm tốn, phải tự tin lên.
Dương Nghị thở dài, thật sự thì ở nơi này muốn tự tin là rất khó.
Tuỳ tiện tìm một người cũng đều là nhân vật cấp đại lão, anh làm sao đủ tự tin?
Trần Thương nói:
- Kỳ thật, ca phẫu thuật này của anh, có rất nhiều chỗ có thể làm tốt hơn.
- Anh xem, lúc anh tiêm vào chỗ tắc động mạch, thật ra hoàn toàn có thể thông qua hai loại đường tắt, không cần phải câu nệ sử dụng kỹ thuật khai thông Thọ thị...
Trong lúc nói chuyện, Trần Thương tin tưởng nói chi tiết về phẫu thuật tắc mạch máu trước phẫu thuật u màng não.
Dương Nghị nghe rất nghiêm túc, cũng rất rung động
Anh không ngờ, thầy ấy… Cũng sẽ làm phẫu thuật tắc mạch máu trước phẫu thuật u màng não
Hơn nữa làm so với mình còn hoàn thiện, hiểu biết sâu sắc hơn
Càng nghĩ, anh lại càng cảm thấy hơi khiếp sợ
Thầy thực sự quá trâu bò
Trần Thương nói xong, đột nhiên lấy ra một cuốn sách từ trong ngăn kéo:
- Cuốn sách này là nghiên cứu và hiểu biết mới nhất của tôi về ngành phẫu thuật can thiệp thần kinh này.
- Còn có chính là trong khoảng thời gian này sau khi quan sát cậu, tôi phát hiện anh có một ít mông lung và khuyết điểm, đều viết cả trên đó.
- Anh cầm về, xem kỹ một chút.
Dương Nghị sau khi nhìn thấy quyển sổ quen thuộc này, hai mắt lập tức lóe sáng
Những quyển vở và sách này anh đã từng nhìn thấy ở chỗ Ngô Huy.
Anh biết rõ tầm quan trọng của những quyển sách này đối với Ngô Huy
Quý giá như máu thịt trong tim
Đó là do đích thân thầy soạn ra.
Thầy ấy cũng không có thiên vị bên kia, thật ra… Vẫn luôn viết nó cho mình.
Nghĩ đến đây, Dương Nghị kích động đứng lên, cúi người thật sâu trước mặt Trần Thương:
- Cảm ơn thầy
[Đinh! Độ thiện cảm của Dương Nghị tăng lên đến 90.]
Trần Thương hài lòng gật đầu.
Rất tốt
Trần Thương khoát tay một cái, cười:
- Học hành cho tốt, anh chính là niềm hy vọng đối với phẫu thuật can thiệp thần kinh của Trung Quốc chúng ta.
- Kỳ thi tay nghề phẫu thuật khoa Ngoại thần kinh Thế giới lần này, tôi rất coi trọng anh
Dương Nghị dùng sức gật đầu:
- Nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của thầy
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Người tiến vào là Ngô Huy.
Anh nhìn thấy quyển vở quen thuộc trong tay Dương Nghị, nhìn về phía Dương Nghị cười, đưa ngón cái lên
Dương Nghị kích động ôm quyển vở vào trong ngực.
Trần Thương nói:
- Dương Nghị, anh đi đi, cách cuộc thi còn chưa tới một tháng, anh phải cố gắng thật tốt.
Dương Nghị gật đầu:
- Cảm ơn thầy, gặp lại sau.
- Hẹn gặp lại anh Ngô Huy
Dương Nghị thật cẩn thận đóng cửa lại, vui vẻ rời đi.
Ngô Huy mỉm cười:
- Thầy tìm tôi.
Trần Thương gật đầu:
- Ngồi xuống đi, vừa rồi không phải phê bình anh, chỉ nói về phương hướng phát triển của anh một chút.
Ngô Huy đỏ mặt:
- Thầy phê bình rất đúng.
Nói thật thì Trần Thương đối với thực lực của Ngô Huy vẫn là vô cùng kinh ngạc.
Anh tò mò mở thanh kỹ năng của Ngô Huy ra.
Sau khi nhìn thấy cấp độ hoàn mỹ của [Phẫu thuật loại bỏ khối u nội sọ] của Ngô Huy, có chút bất ngờ.
Đây có phải là thẻ nâng cấp năng lực không?
Quả thực có chút kì lạ.
Chẳng qua, đây cũng là nhờ kỹ năng của Ngô Huy đã đạt đến cấp đại sư, sau khi thăng cấp, liền có kỹ năng hoàn mỹ.
Lúc này, Trần Thương nói:
- Anh chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.
Ngô Huy lập tức sửng sờ:
- Chuẩn bị cái gì?
Trần Thương cười thần bí:
- Tôi chuẩn bị để anh trở thành chủ tịch tiếp theo của hội liên hiệp khoa Ngoại thần kinh thế giới.
Vừa nói xong câu này, Ngô Huy liền biến sắc, trực tiếp sững sốt ngay tại chỗ
- Chủ tịch hội liên hiệp khoa Ngoại thần kinh thế giới? Chuyện này... Làm sao có thể được?
Trần Thương cười:
- Không có gì là không thể
- Thành công hay không, cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, đừng đến lúc đó anh trở thành chủ tịch rồi, mà bản thân vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Nhìn vẻ mặt cười như không cười của Trần Thương, Ngô Huy thật sự là toàn thân đều ngây ngẩn.
Điều đó có thực sự khả thi không?
…………
Tất nhiên, Trần Thương không phải không có mục đích.
Anh rất nghiêm túc
Thật ra, lúc đầu Trần Thương cũng không có suy nghĩ này.
Nhưng hôm nay cuộc điện thoại của Bành Linh đã khiến Trần Thương ý thức được.
An Dương muốn xây dựng trung tâm khoa Ngoại thần kinh đẳng cấp thế giới, thì danh tiếng này, nhất định phải có.
Hội liên hiệp khoa Ngoại Thần kinh Thế giới có lịch sử 70-80 năm, độ tin cậy không kém chút nào so với Hiệp hội phẫu thuật tim mạch AATS.
Nếu có thể trở thành chủ tịch của Hội liên hiệp khoa Ngoại thần kinh Thế giới, sẽ mang lại rất nhiều lợi ích.
Nhưng Trần Thương cũng không muốn làm cái chức chủ tịch này, chức vị của anh đã quá nhiều, không có cách nào phân thân ra được.
Mà bây giờ Ngô Huy đi theo mình có khả năng chạm tới trình độ đỉnh cao của phẫu thuật thần kinh, hơn nữa, cho dù là thiên phú hay là mức độ cố gắng, Ngô Huy đều rất thích hợp.
Quan trọng nhất là, anh ta chỉ mới hơn bốn mươi tuổi.
Ngô Huy bị ý nghĩ đột ngột này của thầy làm cho kinh sợ
Thật lòng mà nói thì từ trước đến nay Ngô Huy chưa từng nghĩ đến những chuyện này.
Anh chỉ muốn trở thành một bác sĩ giỏi, có một nền tảng tốt, làm một bác sĩ tốt.
Đến nỗi chủ tịch cái này hay hội trưởng cái kia, anh không nghĩ tới, mà cũng không dám nghĩ.
- Thầy… Chuyện này không thể nào lắm đâu!?
- Chủ tịch Hội liên hiệp khoa Ngoại thần kinh Thế giới là dựa trên kết quả cuộc bỏ phiếu bầu cử của Hội đồng.
- Thành viên của chúng ta trong đoàn chuyên gia chỉ có một mình Bành Linh tiên sinh.
Trần Thương cười:
- Chuyện này anh không cần lo lắng.
- Còn một tháng nữa là bắt đầu hội nghị, anh cứ lo nâng cao kỹ thuật, tôi sẽ chuẩn bị những thứ khác.
Nói đến đây, Trần Thương đứng dậy hít một hơi, vỗ bả vai Ngô Huy, cười nói:
- Anh cũng biết, tôi không thể ở lại khoa Ngoại thần kinh quá lâu.
- Mà bây giờ anh chính là một mũi nhọn đi đầu trong lĩnh vực phẫu thuật thần kinh trong nước, khiêm tốn là tốt, nhưng anh đại diện cho khoa Ngoại thần kinh Trung Quốc, anh phải có loại ý thức và sự chuẩn bị này.
- Anh sợ cái gì?
Đúng vậy, Trần Thương gọi Ngô Huy tới, chủ yếu là vì mục đích này.
Ngô Huy này quá không tự kiêu, cũng quá mức khiêm tốn.