Bành Linh tiếp tục cười nói:
- Tôi nằm ở trên giường, chỉ có duy nhất một suy nghĩ. Đó chính là suy nghĩ về chuyện ngày mai các cậu sẽ có thêm thành tựu nào mới nữa đây?
- Nghĩ tới đây, tôi lập tức đắc ý.
- Suy nghĩ thêm chút nữa, đó là tôi đã được nhìn nhiều một chút, nghe nhiều một chút. Về sau khi tôi xuống dưới kia, cũng có thể chém gió với đám người Vương Trung Thành bọn họ, nói cho bọn họ, những đứa nhỏ nối bước của chúng ta hiện giờ, xuất sắc bao nhiêu, giỏi giang bao nhiêu
- Người Trung Quốc chúng ta đã đánh bại được Parkinson
Nói tới đây, Bành Linh tiên sinh đột nhiên bắt đầu ho khan.
Thậm chí, âm thanh ho khan trở nên càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng kịch liệt. Giữa nhịp hô hấp, còn kèm theo cả tiếng rít, cả người bà ấy hình như có một loại cảm giác đau đớn khi giãy dụa bên bờ sinh tử
Nói thật, đây không phải lần thứ nhất Trần Thương thấy bệnh nhân nặng tới mức như vậy.
Thế nhưng... Đây là lần thứ nhất anh nhìn thấy một người đang chới với bên bờ vực sống chết
Không sai
Bà lão thật sự đã tiếp cận với tình trạng dầu hết đèn tắt.
Thật vất vả bà mới mới lắng dịu được cơn ho, mí mắt càng trũng sâu hơn, trên miếng giấy vệ sinh bà dùng để che miệng, đã thấm đầy máu.
Vào lúc này, Trần Thương đột nhiên nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở vang lên
[ Đinh! Nguyện vọng của Bành Linh tiên sinh, chính là mong một người trợ giúp, khiến cho trước khi lão tiên sinh chết, có thể nhìn thấy tin tức Ngoại khoa thần kinh của tổ quốc quật khởi
Nhiệm vụ yêu cầu: Nhắc nhở, nhiệm vụ lần này không có yêu cầu cụ thể, bất kỳ cái gì có thể đề cao địa vị của Ngoại khoa thần kinh chúng ta đều được coi là hoàn thành nhiệm vụ. Độ hoàn thành nhiệm vụ càng cao, ban thưởng càng phong phú! ]
Trần Thương hít sâu một hơi, không chút do dự tiếp nhận nhiệm vụ.
Sau một hồi ho kịch liệt, Bành Linh tiên sinh đã tiêu hao không ít thể lực, bà ấy nằm ở trên giường, không còn chút sức lực nào, mà thở dốc, chỉ có điều khóe miệng bà ấy lại hiện lên nụ cười.
Trần Thương cầm tay bà lão, nghiêm túc nói:
- Viện sĩ Bành, cố gắng, kiên trì một đoạn thời gian
- Chỉ cần kiên trì thêm một ngày thôi cũng được, ngài sẽ thấy một tin tức tốt
- Chờ cho tới khi ngài xuống dưới kia, ngài có thể quang vinh khoe khoang, nói rằng Ngoại khoa thần kinh của Trung Quốc, rất mạnh
Bành Linh thở dốc thật sâu, ánh mắt bà không còn tập trung được vào một điểm nữa, thậm chí biểu lộ rất thống khổ.
Nhưng bà ấy vẫn giữ y nguyên nụ cười trên môi mà gật đầu:
- Tốt… Tốt… Tốt
- Tôi sẽ cố gắng kiên trì
- Mỗi ngày, tôi... Đều chờ tin tức tốt của các cậu
Mấy người Trần Thương cũng không tiện quấy rầy Bành Linh tiên sinh thêm nữa, bọn họ chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Vào lúc này, Trần Thương đột nhiên quay người, nói với Bành Linh tiên sinh:
- Viện sĩ Bành, ngài hãy mở mắt ra, tôi giới thiệu mấy người cho ngài nhận biết.
Bành Linh cố gắng mở to mắt.
Trần Thương giới thiệu đến:
- Anh ấy tên là Ngô Huy, bắt đầu từ năm nay, anh ấy sẽ là chủ tịch hội liên hiệp Ngoại khoa thần kinh của thế giới
- Anh ấy tên là Dương Nghị, năm nay sẽ trở thành giám khảo chuyên khoa thuộc hội liên hiệp Ngoại khoa thần kinh của thế giới
- Ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt
Bành Linh lập tức sửng sốt, bà ấy hiển nhiên rất kinh ngạc về câu nói này của Trần Thương.
Chủ tịch hội liên hiệp Ngoại khoa thần kinh của thế giới…
Nào có đơn giản như vậy
Vào lúc này, Hoàng Tân Hải đột nhiên ngừng chân, nghiêm túc nói với Bành Linh:
- Viện sĩ Bành, tôi tên là Hoàng Tân Hải. Tôi sẽ cố gắng! Về sau, tôi chắc chắn sẽ có tên trong danh sách phó đoàn chủ tịch của hội liên hiệp Ngoại khoa thần kinh của thế giới
Trần Thương quay người nhìn Hoàng Tân Hải, anh thực sự rất vui mừng.
Mà cùng lúc đó, trong số những người từ phòng bệnh đi ra, có cảm giác khí chất trên người Ngô Huy đã thay đổi.
Trên người anh ấy nhiều hơn mấy phần trách nhiệm, cũng nhiều hơn mấy phần kiên định.
Có lẽ, trên thế giới này, có một loại đồ vật có thể truyền thừa, không phải tiền tài, cũng không phải học vấn mà là tinh thần
Cũng giống như linh hồn của dân tộc Trung Hoa dù trải qua mấy ngàn năm vẫn ngưng tụ không tiêu tan
Sau khi mấy người rời khỏi phòng bệnh, Vương Hưng thở dài.
- Khả năng thời gian còn lại của viện sĩ Bành chỉ còn tối đa một tháng
- Xương của ngài đã đổi vị trí nghiêm trọng, đã có bệnh biến tan xương, hệ thống trung khu thần kinh cũng có nơi bị đổi vị trí, tủy sống bị bó gây chèn ép, xuất hiện đau lưng, công năng của bàng quang và đường ruột đã không thể kiểm soát.
- Ai… Ngài ấy còn sống, có khả năng hoàn toàn dựa vào ý chí
Nghe thấy những lời Vương Hưng nói, tất cả mọi người đều thở dài.
Bị ung thư có đau hay không?
Có chứ nhưng ngay cả khi mắc ung thư ở giai đoạn hậu kỳ, cũng chỉ cần dùng morphine đều không còn cảm nhận được một chút đau đớn nào nữa
Có thể là, điều giúp cho bà lão này, có thể kiên trì.
Chính là những lời bà ấy đã nói, bà ấy muốn đợi một tin tức tốt.
Kỳ thật Trần Thương rất muốn cứu chữa cho bà ấy.
Thế nhưng…
Anh cũng không phải thần tiên
Bệnh ung thư phổi dạng tiểu tế bào tự bản thân nó đã là một căn bệnh vô cùng khó trị liệu. Hơn nữa ngươi thật sự cho rằng Trần Thương có thể tái tạo lại toàn bộ cơ thể một người sao?
…
Đoàn người không dừng lại bao lâu ở thủ đô.
Vào buổi tối, Trần Thương gọi điện thoại cho lão Dư, kêu anh ấy đi ra ngoài ăn cơm, uống chút rượu.
Mà ngày hôm sau, cũng chính là buổi sáng chủ nhật.
Mấy người Trần Thương cùng một chỗ ăn cơm trưa, Ngô Huy hỏi:
-Thầy, hôm nay muốn trở về sao?
Trần Thương suy nghĩ một lát, nhẹ gật đầu:
- Ừm, đến lúc phải trở về rồi.
- Thế nhưng… Tôi có chuyện cần anh đi làm.
Ngô Huy gật đầu cười nói:
- Vậy sao? Thầy có chuyện gì cứ trực tiếp an bài là được rồi.
Trần Thương gật đầu, móc từ trong túi ra một danh sách.
- Buổi sáng hôm nay, cậu đi mời những người này, nói với họ, tôi muốn mở ra một kế hoạch mới.
Tiết Chính Nhận nhịn không được nói:
- Tôi đi cho.
- Tôi quen thuộc với đường xá trên thủ đô hơn, hơn nữa Ngoại khoa thần kinh là đại bản doanh của tôi, mặc dù kỹ thuật của tôi không phải rất lợi hại, thế nhưng…
- Chung quy cũng có một chút quan hệ, đi mời người rất là thuận tiện.
Trần Thương lắc đầu:
- Không cần, tôi còn một chuyện khác, cần chú đi làm
Vừa nghe được lời này, Tiết Chính Nhận ngây ra một lúc, không nghĩ tới mình còn có nhiệm vụ đặc thù, ông nhịn không được hỏi:
- Chuyện gì?
- Chú đi tìm cơ hội, sau đó tung ra một tin tức.
Trần Thương vừa cười vừa nói.
Tiết Chính Nhận càng thêm tò mò:
- Tung tin tức sao, tin tức gì?
Ánh mắt Trần Thương đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, anh nhấn mạnh từng chữ một:
- Phẫu thuật ghép đầu
- Tin tức về ca phẫu thuật ghép đầu đầu tiên trên thế giới
Lời này vừa nói, mấy người trợ thủ đang ăn điểm tâm lập tức cứng ngắc người
Tất cả sữa đậu nành trên tay bọn họ đổ xuống đất.
Bọn họ đều kích động nhìn Trần Thương, bên trong đôi mắt tràn đầy chấn kinh
Phẫu thuật ghép đầu
Đây cũng không phải là bốn chữ vô cùng đơn giản.
Nếu như nói trên thế giới này có bao nhiêu ca phẫu thuật đủ sức làm chấn kinh tất cả mọi người.
Như vậy, tuyệt đối có một ca là phẫu thuật ghép đầu
Trần Thương không phải bắn tên không đích.