Vào giờ phút này, ông ta vừa vặn đứng tại cửa chính khoa cấp cứu của bệnh viện nhân dân tỉnh số 2.
Bỗng nhiên, Pak Yong-Jin ý thức được chỗ đáng sợ của Trần Thương
Cuối cùng, Pak Yong-Jin cũng hiểu được lời Trần Thương nói với mình khoảng mấy ngày trước đó:
- Tôi sẽ không tham gia giải thi đấu kỹ năng
Hoàn toàn chính xác
Cậu ấy không thể lừa mình.
Giáo sư Trần Thương đã không tham gia
Bây giờ, Pak Yong-Jin mới hiểu, tại sao cậu ấy không tham gia giải thi đấu kỹ năng dành cho những bác sĩ Ngoại khoa thần kinh trên thế giới.
Bởi vì căn bản không cần
Nếu như cậu ấy đi dự thi, những người tham gia tranh tài hôm nay đều sẽ trở thành một món đồ chơi của cậu ấy
Một trò chơi diều hầu vờn gà con.
Chắc chắn không có người nào đủ trình độ làm đối thủ của Trần Thương
Mà Trần Thương cũng khinh thường chơi trò chơi với bọn họ.
Chỉ cần học trò của Trần Thương, đã đầy đủ tư cách cầm được giải quán quân rồi
Vào lúc này, Pak Yong-Jin im lặng.
Bởi vì ông ta đột nhiên do dự, không biết mình nên làm cái gì?
Ông ta sẽ trở về nói tin tức cho Dane?
Hay chủ động đầu nhập vào nhóm của Trần Thương?
Sau chốc lát do dự, Pak Yong-Jin lấy ra một trang giấy từ bên trong túi xách, ông ta muốn viết một phong thư cho Trần Thương.
Khi đi ngang qua bảo vệ, ông ta đã đưa phong thư này cho đối phương, và nói:
- Làm ơn gửi giùm phong thư này cho giáo sư Trần Thương.
- Cảm ơn
Tần Thái Sơn nhìn Pak Yong-Jin, có chút hiếu kỳ, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, nói một tiếng:
- Được.
Pak Yong-Jin đứng dậy rời đi.
Ông ta đã nghĩ thông suốt.
Ông ta là một bác sĩ, một người nghiên cứu khoa học.
Với lão sư Dane, ông ta có thể kể hết cho đối phương những gì ông ta tận mắt chứng kiến.
Ông ta cũng sẽ gửi cho Dane video ghi lại ca phẫu thuật.
Thế nhưng, nếu trong lần tuyển cử này có tên mấy người Trần Thương, Pak Yong-Jin cảm thấy ông ta sẽ lựa chọn Trần Thương.
Không phải bởi vì điều gì khác, đơn thuần chỉ vì Trần Thương lợi hại
Lúc trước khi ông ta lựa chọn đầu nhập và nhóm của lão sư Dane, không phải cũng vì Dane lợi hại hay sao?
Đáng tiếc
Nếu như Trần Thương làm ra thành tích sớm hơn một năm, có lẽ năm nay cậu ấy cũng có cơ hội tranh cử chủ tịch.
Thế nhưng lúc này, chỉ còn thời gian hơn một tháng.
Giám khảo chuyên gia, ban trị sự, phó chủ tịch tổng cộng xấp xỉ ba trăm người.
Trên cơ bản, mỗi một phó chủ tịch đều có đội ngũ của riêng mình, vận khí của Dane tương đối tốt, đối phương đã vượt qua được một lần bình chọn, rất nhiều người có thể sẽ cảm ơn đối phương, chỉ thiếu một chút nữa
Thế nhưng chỉ là một chút mà thôi, ông ta tin tưởng Trần Thương sẽ quật khởi, hoặc phải nói là Ngoại khoa thần kinh của Trung Quốc sẽ quật khởi, đây là chuyện chắc như đinh đóng cột.
…
Sau khi đám người Trần Thương tới thủ đô, anh đã dẫn theo bọn họ đi ăn một bữa đơn giản.
Nghỉ ngơi và hồi phục một phen, lúc này bọn họ mới đi tới Hiệp Hòa.
Sau thời gian một bữa cơm, cảm xúc của Tiết Chính Nhận cũng bình ổn trở lại.
Hiện tại trong người anh đã chứa chan đầy hùng tâm và nhiệt huyết.
Thậm chí có chút không chờ đợi được, muốn nói tin tức này cho Bành Linh tiên sinh.
Nói thật, Tiết Chính Nhận đã rất lâu rồi chưa gặp mặt lão nhân.
Không phải là ông không muốn đi, mà là ông không dám đi.
Ông cảm giác mình đã phụ lnỗi khổ tâm và kỳ vọng của Bành Linh tiên sinh.
Thế nhưng hiện tại không như vậy nữa
Trần Thương xuất hiện, làm chỗ dựa cho Tiết Chính Nhận có thể thẳng tắp sống lưng.
Tiết Chính Nhận đã suy nghĩ rõ ràng.
Trung Quốc cần một chiêu bài Ngoại khoa thần kinh.
Người này không cần thiết phải là Tiết Chính Nhận
Có thể là những người khác
Có thể là Trần Thương, là Ngô Huy, là Dương Nghị, hoặc bất cứ người nào
Thế nhưng, phải có ít nhất một người như vậy.
Sau khi đến Hiệp Hòa, chủ nhiệm khoa Ung bướu Vương Hưng đã đứng đợi bọn họ từ lâu.
- Giáo sư Trần, đã tới
- Chủ nhiệm Tiết, đã lâu không gặp.
Vương Hưng lên tiếng chào.
Trần Thương gật đầu:
- Chủ nhiệm Vương khoẻ, chúng ta đã quấy rầy rồi
Vương Hưng cười cười, lắc đầu:
- Cậu quá khách sáo rồi. Trạng thái của Bành Linh tiên sinh không tốt lắm, bà ấy vừa mới tỉnh lại.
- Các ngươi vào đi.
Đang lúc nói chuyện, Vương Hưng mở cửa, đi vào bên trong.
Đám người Trần Thương theo sát phía sau.
Vương Hưng cười với bà lão đang nằm trên giường nói:
- Viện sĩ Bành, ngài xem ai tới này?
Bành Linh nằm ở trên giường, mặt ủ mày chau, bọng mắt rất sâu, nếp nhăn trên mặt rất nhiều.
Một người mới hơn tám mươi tuổi, lại hình như đã ngoài chín mươi tuổi.
Bà ấy đã vất vả cả đời, lại chẳng hề quan tâm tới chuyện dưỡng sinh.
Bà lão đang còng lưng thở dốc này, chính là xương sống của Ngoại khoa thần kinh Trung Quốc.
Cũng chính bởi trách nhiệm quá lớn, đã làm cho sống lưng kia còng đi, và xoá nhoà sự trẻ trung trên khuôn mặt bà ấy.
Thấy Trần Thương bước vào, bên trong đôi mắt Bành Linh tràn đầy ánh sáng, bà nhìn chằm chằm vào Trần Thương, nhếch môi nở nụ cười, cười rất vui vẻ, cười mà mắt không ngừng rơi lệ, cười đến nghẹn lời không phát ra được một âm thanh nào.
Thật lâu, bà mới cười nói được một câu:
- Tới
Lúc bà ấy nói chuyện, có thể thấy hàm răng của bà đã không còn mấy cái.
Bành Linh tiên sinh muốn ngồi xuống, có thể một câu nói vừa rồi đã rút hết sức lực của bà, khiến cho bà có chút mệt mỏi.
Tiết Chính Nhận vội vàng tiến lên giúp đỡ.
- Lão sư Bành, ngài chậm một chút.
Bành Linh vỗ tay Tiết Chính Nhận, nở nụ cười, chậm rãi, ung dung nói:
- Tại sao lâu lắm rồi cậu không tới?
Khuôn mặt Tiết Chính Nhận đỏ lên:
- Tôi... Tôi...
Bành Linh cười cười:
- Sợ tôi mắng cậu phải không?
Tiết Chính Nhận lập tức nghẹn lời.
Bành Linh nhịn không được lắc đầu:
- Không trách cậu, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ trách cậu.
- Cậu, đúng là một tên nhóc quá hiếu thắng
Bành Linh nhìn qua Trần Thương, lại tiếp tục nói:
- Cậu chính là Trần Thương sao?
- Viện sĩ Bành, ngài khoẻ không?
Trần Thương gật đầu, đi đến bên giường.
Bành Linh cười nói:
- Đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu, cảm thấy có chút kinh hỉ.
- Sao có thể có người lớn lên đẹp trai như thế, nghiên cứu học vấn cũng xuất sắc như vậy chứ?
Một câu trò đùa lời nói, khiến cho tất cả mọi người nở nụ cười.
Bành Linh lại tiếp tục nói:
- Kỳ thật, giáo sư Trần, tôi đã đọc qua luận văn về lĩnh vực thần kinh của cậu
………….
Bành Linh cười nói:
- Nhìn thấy những người trẻ tuổi tràn đầy lực lượng như các cậu
- Tự đáy lòng tôi vô cùng cao hứng
- Nhóm người các cậu, ưu tú hơn chúng tôi ngày xưa quá nhiều.
- Kể cả về mặt tư tưởng, hay khả năng lâm sàng, hoặc kỹ năng nghiên cứu khoa học, đều vượt qua chúng tôi quá nhiều
Trần Thương vội vàng nói:
- Đều là nhờ có viện sĩ Bành và những lão tiền bối đánh xuống cơ sở.
Bành Linh lắc đầu, bà ấy cố ý xụ mặt, sau đó dùng hàm răng chỉ còn lại vài chiếc của mình, mỉm cười nói:
- Cho dù để Vương Trung Thành sống thêm một trăm năm nữa, ông ta cũng không có được thành tựu như cậu bây giờ đâu.
- Tôi nói điều này, cũng không sợ ông ta tới tìm tôi.
- Có thực lực, chính là có thực lực
- Các cậu có thể đến gặp tôi, tôi đã thỏa mãn rồi
- Tôi nói cho các cậu biết, hiện tại tôi sống lâu thêm một ngày, đã coi như được lời thêm một ngày rồi, hiện tại thứ dũng khí duy nhất níu kéo tôi ở lại, chính là các cậu