Tình Đông Dương không được như những tỉnh khác, nhưng nó cũng có những lợi thế riêng.
Với lịch sử lâu đời và hơi thở văn hóa mạnh mẽ, trung tâm thành phố còn có rất nhiều cảnh sắc nũi non tuyệt vời.
Trước đó chính phủ không quan tâm nhiều đến điều đó, nhưng thực tế biện pháp thúc đẩy du lịch thông qua điều trị y tế và sau đó thúc đẩy các ngành công nghiệp xung quanh đã đạt được thử nghiệm thị trường.
Và bây giờ, trên những con đường chính của An dương, nhiều nhất không phải là khách sạn, không phải trung tâm mua sắm, mà là bệnh viện
Điều này đã trở thành một nét đặc sắc của An Dương
Trần Thương cũng khá hài lòng về điều này.
Nói một câu thật lòng, Trần Thương tự cảm thấy một phần trong số này là do chính anh đóng góp.
Khi đi ngang qua ngân hàng, anh cho xe vào vị trí thuận lợi và bước vào đại sảnh.
CCB của Trần Thương là VIP, xử lý nghiệp vụ rất thuận tiện, nhưng hôm nay chi nhánh này có vẻ đông khách.
Trong lúc chờ đợi, Trần Thương nghe thấy ai đó bên cạnh đang gọi điện thoại và mắng chửi.
- Cạn lời đấy, bây giờ ngân hàng thật sự rất đông người
- Tôi xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ mới được chuyển khoản
- Được rồi, không nói nữa, lát nói chuyện với anh sau.
Sau khi người đàn ông nói vài câu cáu kỉnh, anh ta cúp máy.
Nhìn thấy Trần Thương đang đợi, anh ta cũng ra vẻ quen thuộc, nói một câu:
- Người anh em, anh vừa đến sao? Ít nhất cũng một tiếng nữa
Trần Thương sững sờ:
- Tôi thấy chỉ có vài người, chuẩn bị đến tôi rồi
Người đàn ông trung niên lấy số của mình ra:
- Tôi cũng là V201. Trước mắt thấy sắp đến mình rồi, kết quả một đám người nước ngoài bước vào
- Có vài người còn không xếp hàng, trực tiếp đi vào, tức chết mất
- Kể từ khi những người nước ngoài này đến liền xuất hiện rất nhiều loại chuyện rắc rối.
- Để khuyến khích những người này tiêu dùng, chính phủ đã trao lại đặc quyền! Tôi phát điên mất
- Làm quen với nó thôi
Trần Thương bị những lời người đàn ông nói làm cho mờ mịt
Trước giờ, anh chưa từng nghĩ sẽ xảy ra loại chuyện như vậy.
Quả nhiên, lúc chuẩn bị đến lượt Trần Thương, hai cặp đôi da đen đi vào và đi thẳng đến chỗ người quản lý.
Họ lấy hộ chiếu ra, và... Được đưa đến cửa VIP ngay lập tức
Sau khi nhìn thấy cảnh này, Trần Thương cũng sững sờ
- Đã thấy chưa? Đây chính là thói quen! Mở cửa chuyên biệt cho họ thì không nói, còn cho quyền ưu tiên! Dựa vào cái gì chứ
Người đàn ông tức đến nghiến răng nghiến lợi, Trần Thương cũng có chút không vui.
Vốn nghĩ chuyện người nước ngoài đến An dương là một chuyện tốt.
Nhưng không ngờ, đối với những người dân bình thường ở đây, có thể khiến những việc công cộng trở nên rắc rối
Ông lão ở bên thở dài nói:
- Được rồi, đừng nóng giận
- Chỉ cần coi họ là khách hàng và đến để tiêu thụ, như vậy có thể dễ chịu hơn một chút
- Không phải là tất cả người nước ngoài đều xấu, người không tốt thì ở đâu cũng có, anh nói có đúng không?
Người đàn ông vẫn thấp giọng chửi rủa một cách giận dữ.
- Nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến việc đối xử với người dân An Dương được
Nói xong anh ta liền thở dài một hơi.
Trần Thương cũng không xử lý công việc nữa, tâm trạng có chút phức tạp, đứng dậy rời đi.
Chuyện ở Ngân hàng khiến Trần Thương có chút cảm xúc. Anh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định tìm thời gian nói chuyện với Khổng Tường Dân.
Suy cho cùng… Hiện tại chuyện này vẫn chưa đủ gay gắt.
Nhưng sớm muộn cũng sẽ trở thành một ngòi nổ, Những người dân ở An Dương mới thật sự là chủ nhân của nơi đây.
Trật tự nên được thiết lập
Sau khi lên xe, Trần Thương có chút lơ đễnh, vừa đến bệnh viện liền đi về phía khu cấp cứu.
Buổi sáng, khu cấp cứu không khác gì cái chợ, Bốn phía đều là người đi lại
Thậm chí đã khoảng mười một giờ, vẫn có một nhóm người đang đợi ở thang máy.
Trần Thương dứt khoát trèo lên cầu thang bộ.
Sau khi lên đến tầng năm, anh thấy một vài ông già ăn mặc giản dị khoảng sáu mươi tuổi và một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi trên cầu thang.
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi mặc áo khoác đang đứng cạnh, cả ba người họ đều đang hút thuốc lá
- Chú, sao chú ngoan cố vậy
- Hộ nghèo với chú là chuyện tốt
- Căn bệnh này của thím đã tốn bao nhiêu tiền rồi. Trong nhà đã thành cái dạng gì chú còn không rõ sao
- Lão Tam không lấy nổi vợ rồi
Ông lão hít một hơi thật sâu, điếu thuốc chỉ còn lại tàn thuốc, sau khi dập tắt thì ném vào sọt rác.
- Không
Nói xong, khuôn mặt đen sạm của ông ta đã hằn lên rất nhiều nếp nhăn.
- Chúng ta không thể cứ làm hộ nghèo mãi
- Tiền phẫu thuật, chữa bệnh của thím cháu đã được miễn rồi, chú không thể cứ ăn không của nhà nước được
- Hơn nữa chỉ cần Lão Đại Lão Nhị mỗi người cho một ít tiền là đủ cho lão Tam ăn học rồi. Bản thân vốn vì bệnh mà nghèo khó, bây giờ không cần tốn tiền khám bệnh nữa. Cái mác nghèo khổ này đội trên đầu cũng không phải điều gì tự hào cả
- Chú đã ký giấy rồi, không còn là hộ nghèo nữa
Trưởng làng nhìn người đàn ông, lo lắng không thôi
- Sao chú ngoan cố như vậy? Hộ nghèo thì có hại gì cho chú đâu?
- Mỗi tháng đều phát tiền cho chú, khám bệnh cũng có thể miễn giảm viện phí. Chú là đối tượng trực tiếp trong công cuộc xóa đói giảm nghèo của Lãnh đạo Khổng. Bác khó khăn thật, không phải giả! Hơn nữa, ông cụ nội là một lão thành cách mạng, là một tiền bối có huân chương, sao chú… Lại ngốc như vậy
Ông lão nghe thôn trưởng nói như vậy liền nhướng mày:
- Ai ngốc?
- Lưu Đại Thuận, cậu vẫn là một đảng viên
- Chính tư tưởng này của cậu! Lưu Xuyên Trụ tôi dù có đói chết cũng không làm hộ nghèo, cậu bỏ ý định ấy đi
- Làm người nên biết đủ, lòng tham không đáy là hạng người gì! Lưu Xuyên Trụ tôi có ăn có uống, ăn no mặc ấm. Đợi phẫu thuật của thím cậu xong, tôi còn có thể đi làm kiếm tiền. Tôi có chân có tay, hộ nghèo cái gì
………..
Ông lão cau mày, nói chuyện trực tiếp chém đinh chặt sắt, Trần Thương nghe được có chút nghĩ ngợi
Hai chữ hộ nghèo này, bây giờ đối với nhiều người mà nói chính là ô dù
Đặc biệt là dưới bối cảnh ban hành chính sách xóa đói giảm nghèo hiện nay, rất nhiều người đều đang ôm tâm tư đối với hộ nghèo.
Có thể làm hộ nghèo là chuyện đáng tự hào, thậm chí khi nói chuyện còn có thể khoe khoang
Đúng vậy
Xã hội này chính là kỳ lạ như vậy.
Có vài huyện thành phố, mang theo mũ huyện nghèo, nhưng những tòa nhà chính phủ hoặc các lãnh đạo đều lái xe sang trọng.
Có một số thôn, mang theo cái mũ thôn nghèo quốc gia, nhưng người trong thôn hết ăn rồi lại nằm, dù sao ăn xong cũng sẽ có người đến đưa tiếp.
Ai lại muốn cởi cái mũ này xuống?
Mà các hộ thật sự nghèo thì lại càng như vậy
Một khi đội cái mũ này lên, trong bối cảnh xóa đói giảm nghèo là ưu tiên hàng đầu hiện nay, phúc lợi nhiều hơn.
Đã từng có khi vào năm 70, 80.. Làm hộ nghèo là kéo chân của cả một đất nước, người dân đều cố gắng nỗ lực phấn đấu, vứt bỏ cái mũ rách nát này
Nhưng bây giờ, nhiều người lại đang cố gắng đội cho thật chắc cái mũ dày này
Là do thời thế thay đổi sao?
Ông lão chỉ vào thôn trưởng lớn giọng mắng một câu:
- Cậu mau trở về đi, Lưu Xuyên Trụ tôi cũng không phải hộ nghèo
- Không cần quốc gia luôn chăm sóc tôi! Càng không cần phải lãng phí tài nguyên của đất nước
Trưởng thôn nghe xong, sốt ruột