- Tôi……
- Tôi cái gì mà tôi! Trả lời câu hỏi của tôi đi
- Tôi… Tôi xin lỗi, chủ nhiệm.
Hà Vĩnh Khang thấy Trần Thương tức giận như vậy thì biết mình đã mắc lỗi rồi:
- Tôi lo lắng bên kia là bạn bè quốc tế, còn phía Uỷ ban cải cách phát triển bên kia… Tôi sợ rằng sẽ ảnh hưởng không tốt
Trần Thương nghe xong, vỗ bàn:
- Người nước ngoài, người ta là ông nội anh sao? Có cần dâng đồ cúng không?
- Với tư cách là một bác sĩ thì điều đầu tiên anh cần suy xét là gì? Nói cho tôi biết
Hà Vĩnh Khang đỏ mặt vì xấu hổ
Trong phòng có hàng chục con mắt đang nhìn thẳng vào Hà Vĩnh Khang.
Nó khiến anh ta cảm thấy khó chịu, khiến anh ta cảm thấy xấu hổ và khiến trong lòng anh ta... lo lắng.
Nhưng khi nghĩ kỹ lại, Hà Vĩnh Khang thật sự thấy vô cùng khó chịu.
Nghe câu hỏi của Trần Thương
Hà Vĩnh Khang nói lớn:
- Đó là sự phát triển của bệnh
Trần Thương tiếp tục lớn tiếng nói:
- Lời thề Hippocrates là cho chó ăn sao? Đọc cùng tôi
- Tôi sẽ hành nghề y với lương tâm và tôn nghiêm của mình
- Sinh mạng khỏe mạnh của bệnh nhân là mối quan tâm hàng đầu của tôi
- Tôi chịu trách nhiệm về các bệnh nhân, không phân biệt tôn giáo, quốc tịch, chủng tộc, chính trị hay địa vị;
Sinh mạng bắt đầu từ lúc thụ thai, tức là phẩm giá tối cao; ngay cả khi đối mặt với những mối đe dọa, kiến thức y học của tôi cũng không vi phạm nhân tính. -
- Những điều này anh có hiểu thật hay chưa?
Hà Vĩnh Khang đọc với Trần Thương, vừa đọc mà nước mắt rơi
Anh ta hét lên:
- Tôi xin lỗi, chủ nhiệm, tôi đã sai
Tâm trạng Trần Thương hình như có một chút chuyển biến.
Anh quay lại nhìn Ngô Huy hỏi:
- Trừ tiền thưởng nửa năm của anh, có vấn đề gì không?
Ngô Huệ cúi đầu:
- Không! Thầy Trần! Tôi sai rồi
Trần Thương quay lại nhìn mọi người.
Dù anh ta là người Trung Quốc hay người nước ngoài.
Anh nói với từng bác sĩ:
- Các người nên nhớ những lời thề mà tôi vừa đọc
- Các người là bác sĩ, phải nhớ sứ mệnh và trách nhiệm của mình
- Chuyện xảy ra hôm nay, chắc chắn không phải là lần đầu tiên, nhưng... tôi hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng
- Và mỗi bệnh nhân có mặt tại đây, cho dù bạn đến từ quốc gia nào thì khi đến với Bệnh viện nhân dân tỉnh số 2, tôi xin các bạn hãy nhớ một điều:Đây tuyệt đối không phải là nơi để khoe khoang đặc quyền của các bạn
- Bất cứ ai cũng phải tuân thủ trật tự của Bệnh viện nhân dân tỉnh số 2
- Nếu ai không tuân theo quy tắc, thì dù là bác sĩ hay bệnh nhân, cũng sẽ bị chúng tôi đưa vào danh sách đen
Khi Trần Thương mắng người, hành lang rất nóng
Trước cửa tập trung rất nhiều người.
Có rất nhiều người nước ngoài, nhưng nhiều người trong số họ là người Trung Quốc
Sau khi nghe những gì Trần Thương nói, tất cả mọi người đều rất kích động, rất hưng phấn
- Tốt
- Làm tốt lắm! Giáo sư Trần
- Có! Có cốt khí
- Ủng hộ giáo sư Trần
Những lời của Trần Thương thực sự đã làm ấm lòng mọi người.
Họ không đòi hỏi nhiều
Không cần bệnh viện cho họ đặc quyền
Họ muốn được đối xử công bằng
Mà không phải hết lần này đến lần khác bị quyền lực áp bức
Mà lần này, Trần Thương đã nói tiếng lòng trong sâu thẳm con tim họ.
Làm máu của bọn họ sục sôi.
Làm cho họ cảm thấy một loại tin tưởng vững chắc
Ai
Cũng không đặc quyền
Chốc lát vang lên tiếng vỗ tay.
Các bệnh nhân lần lượt từng người hoan hô Trần Thương
Hoan hô
Lúc này, tâm trạng của Trần Thương cũng ổn định trở lại.
Anh nhìn Hà Vĩnh Khang:
- Tiền thưởng tháng sau không còn, có thể chấp nhận không?
Hà Vĩnh Khang vội vàng gật đầu:
- Được! Được! Được
- Tôi sai rồi! Giáo sư Trần! Xin hãy tha thứ cho tôi
Hà Vĩnh Khang không ngốc, anh ta biết rất rõ, để đến được đây khó khăn như thế nào
Ở đây anh ta tiến bộ nhanh đến mức nào
Anh ta biết
Đây là nơi cuộc sống của anh ấy lên mây
Vì vậy, đừng nói đến phạt nửa năm tiền thưởng, cho dù là một năm không trả một xu, anh ta cũng nguyện ý
Trần Thương hít sâu một hơi, lắc đầu không nói, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nói xong, Trần Thương nói với Hà Vĩnh Khang:
- Đến mời gia đình Lưu Xảo Trân vào xin lỗi đi
Hà Vĩnh Khang vội vàng gật đầu:
- Vâng
Lúc này, gia đình Lưu Xuyên Trụ đã đứng ở cửa, kích động vỗ tay
Nghe Trần Thương nói xong, hưng phấn bước vào.
Lưu Xuyên Trụ hai tay nắm lấy tay Trần Thương:
- Giáo sư Trần! Cảm ơn cậu
- Cậu... cảm ơn cậu nhiều
- Aiz... Xin lỗi, gây phiền cho cậu rồi
Người nông dân già ấy sợ nhất là gây rắc rối cho người khác.
Lưu Xuyên Trụ nghe rất rõ, sợ rằng sẽ gây phiền cho giáo sư Trần, dù sao người ta cũng là ông chủ người nước ngoài, lãnh đạo tỉnh cũng biết điều đó
Trần Thương bắt tay ông ấy, cúi đầu
- Xin lỗi ông
- Là lỗi của tôi, tôi nên xin lỗi ông mới đúng, là tôi quản lý nhân viên không tốt
- Xin ông tha thứ
- Buổi sáng, tôi lập tức sẽ thu xếp phẫu thuật, tôi sẽ tự mình làm! Ông yên tâm
Ông cụ nghe xong, hai tay kích động run lên
- Tốt tốt tốt
- Cảm ơn giáo sư Trần
Trong long ông lão, phòng khám giáo sư Trần đã chữa bệnh cho lãnh đạo đất nước.
Tự mình khám bệnh cho bà lão, thật sự là phúc kí một đời
- Cậu thực sự là một bác sĩ giỏi
Trần Thương lắc đầu:
- Không! Ông mới là người con ngoan
- Tự lực tự cường, không lấy danh nghĩa hộ nghèo! Làm tốt lắm
- Ông ơi, ông thật lợi hại! Về điểm này tôi không bằng ông được
Khi nghe những lời này của Trần Thương, Lưu Xuyên Trụ đỏ mặt, ông không ngờ những gì mình nói Trần Thương sẽ nghe thấy.
Nghĩ đến đây, ông hơi ngại...
- Khà khà... đây là những gì tôi nên làm...
Nhìn thấy lông mày của ông lão da đen thả lỏng, mày cười, trong mắt cũng cười, vô cùng vui vẻ
Trần Thương cũng thấy nhẹ nhõm
Nhưng, Trần Thương biết.
Chuyện như vậy tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, cũng tuyệt đối không phải lần đầu.
Việc này, anh sẽ phải nêu vấn đề này trong hội nghị bệnh viện.
Nếu không thì lâu dần sẽ không tránh khỏi sẽ có ảnh hưởng xấu.
………..
Ca phẫu thuật thay đầu vừa thực hiện xong, nhiều tạp chí và phương tiện truyền thông nổi tiếng vẫn chưa rời đi.
Mọi người đang chờ gặp Trần Thương, xem xem giáo sư Trần sẽ nói gì.
Nhưng không ngờ, sáng nay Trần Thương vừa xuất hiện lại xảy ra chuyện như vậy.
Họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Thương tức giận
Hơn nữa lại ở trước mặt bệnh nhân và rất nhiều người khác, công khai phê binh bác sĩ, trong đó bao gồm cả giáo sư Ngô Huy.
Sau ca phẫu thuật ngày hôm qua, Ngô Huy cũng hoàn toàn lọt vào tầm ngắm của Bác sĩ ngoại khoa thế giới.
Nói thật thì, Trần Thương nói những lời này là để cho đám người nước ngoài này nghe
Đến Trung Quốc, các người phải tuân theo y tế của Trung Quốc.
Tất nhiên
Đây không chỉ là vấn đề của bệnh nhân.
Ở mức độ lớn hơn thì đó vẫn là trách nhiệm của bác sĩ
Hơn nữa, nếu đi sâu hơn thì đó chính là vấn đề của nếp sống
Trần Thương không phải là bài xích người nước ngoài
Nhưng cho dù là ai, đến Trung Quốc đến An Dương thì cũng phải tuân theo luật lệ của An Dương.
Trần Thương đứng dậy rời khỏi văn phòng, đến thẳng văn phòng viện trưởng ở tòa hành chính.
Chu Tiềm thấy Trần Thương thì vội vàng đứng dậy.
- Đến bệnh viện sớm như vậy, không nghỉ ngơi chút sao
Nói xong tự mình rót một chén nước nóng.