Và còn bản thân có thực sự lo lắng về việc Vương Kiến Hoa sẽ bỏ rơi mình?
Tất nhiên là không
Đối phương đã không quan tâm cái nhà này, thì dù vun vén thế nào cũng chẳng khác gì ngọn nến trước gió.
Chung Bình kết hôn sớm, năm 18 tuổi đã theo Vương Kiến Hoa.
Bây giờ, ông ta mới ngoài bốn mươi tuổi, mình đã theo ông ta 20 năm.
Những năm qua có thật sự vui vẻ không?
Đột nhiên, Chung Bình nghĩ thông.
Có lẽ bản thân nên sống cho chính mình.
Cuộc sống, có lẽ chỉ mới bắt đầu
Nghĩ đến điều này, Chung Bình đột nhiên đưa ra quyết định.
Ly hôn
...
Vương Cầm cũng nghe được lời nói của Thạch Nhạc, cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
- Phụ nữ tốt mới bị ung thư vú
Câu này khiến Vương Cầm vô cùng đau lòng
Bản thân trước đây... Không hiểu chuyện, khiến mẹ tức giận, coi thường bà...
Nghĩ đến việc phẫu thuật, Vương Cầm tìm cơ hội, vội vàng đến đơn vị tìm cha.
Khi đến đơn vị, Vương Cầm không vào được, nhưng cô đã nhìn thấy xe của Vương Kiến Hoa đậu ở bãi đậu xe.
Không nghĩ ngợi gì liền chờ đợi
Vài ngày sinh mạng của mẹ nguy hiểm, mình đã không có ở nhà. Chẳng lẽ người đàn ông này cũng không hỏi không quan tâm ư?
Nhưng đợi Vương Cầm, là một người phụ nữ lên xe của Bố.
Vấn đề là... Người phụ nữ đó cũng không lớn hơn mình vài tuổi.
Nhìn thấy cảnh này, Vương Cầm cảm thấy đầu óc mình nổ ầm, đây chính là người cha ưu tú trong mắt mình sao?
Đúng là ưu tú
Một cô gái trẻ như vậy cũng có thể dụ dỗ được.
Dứt khoát, Vương Cầm gọi xe đi theo vào một khách sạn năm sao.
Vương Cầm đúng thật ngứa răng
Cô muốn lao vào.
Nhưng có ích không?
………..
Cứ như vậy, Vương Cầm bình tĩnh đứng chờ ở cửa phòng khách sạn.
Rất nhanh, từ trong phòng khách sạn đã truyền ra loại thanh âm đồi truỵ.
Loại thanh âm này dội vào trong tai Vương Cầm như là một con dao nhỏ của ác ma đang cắm vào ngực cô.
Mẹ đang điều trị ung thư vú trong bệnh viện.
Vậy mà ngươi ở chỗ này... Cũng may thời gian cô phải chờ đợi cũng không dài.
Đại khái chỉ khoảng một đống lửa, thời gian đã trôi qua.
Có nghĩa là khoảng hai phút sau, tất cả đã kết thúc
Sau đó vài phút, cửa mở.
Lúc ấy, khi Vương Kiến Hoa với tinh thần sảng khoái đi ra, ông ta đột nhiên thấy con gái mình đang đứng ngay ở cửa ra vào
Lập tức Vương Kiến Hoa biến sắc
Giống như ông ta vừa nhìn thấy một thứ gì đó cực kỳ kinh khủng.
Vẻ mặt Vương Cầm không cảm xúc, cô chỉ lấy từ túi áo ra mấy tờ giấy, và nói:
- Tiên sinh Vương Kiến Hoa, xin ngài ký tên.
Vương Kiến Hoa thẹn quá hóa giận, ông ta có thể chắc chắn một điều rằng, tất cả những hành động vừa rồi của mình đã bị con gái phát hiện, nếu không con gái mình cũng sẽ không đứng ở đây.
Ông ta vội vàng bảo người phụ nữ trong phòng rời đi, sau đó kéo Vương Cầm nói:
- Cầm Cầm, chuyện không phải như con nghĩ, cha với vị này... chỉ nói chuyện.
Vương Cầm cười lạnh một tiếng:
- Vâng, con biết, tiên sinh Vương Kiến Hoa, ngài nói chuyện với hiệu suất rất cao, ba mươi phút đã kết thúc
Bát
Lời còn chưa dứt, một bạt tai sắc nhọn đã đánh vào khuôn mặt Vương Cầm.
Vương Cầm không những không có khóc
Ngược lại cô còn cười
Cô cười rất vui vẻ, nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa đầy thống khổ
Trong chớp nhoáng này, đột nhiên cô nghĩ đến nguyên nhân mẹ mình mắc bệnh
Bởi vì gia đình của cô không còn là một gia đình trọn vẹn nữa.
Bởi vì trong nhà có một tên cầm thú, không chịu chút trách nhiệm nào, dám gian díu với một người ngoài hôn thú, tới lúc bị phát hiện, lại thẹn quá thành giận mà thẳng tay đánh con gái của mình
Đột nhiên cô cũng hiểu ra, bên trong thân thể gầy yếu của mẹ mình, đã bị dồn ép bao nhiêu áp lực.
Mỗi ngày, bà ấy đều cố gắng nở nụ cười đối với cô, cố gắng thể hiện ra gương mặt tươi cười thoả mãn với cuộc sống cho người nhà nhìn thấy, và cẩn thận từng li từng tí duy trì một nơi gọi là ‘Nhà’
Thế nhưng, lại đem chuyện thống khổ nhất, bi ai nhất, thậm chí là khuất nhục nhất đối với một người phụ nữ, giấu ở trong lòng, để rồi hàng đêm mất ngủ, hoặc có ngủ cũng mơ thấy ác mộng sau đó hai mắt đẫm lệ mà tỉnh lại
Một người phụ nữ như vậy… Cuối cùng, bà ấy đã làm sai điều gì?
Nếu như nhất định phải chỉ ra chỗ sai của bà ấy, vậy chỉ có thể là bà đã yêu sai người.
Vương Kiến Hoa cũng không nghĩ tới ông ta sẽ ra tay đánh con gái. Ông ta vội vàng ôm Vương Cầm, lắp bắp nói:
- Thật xin lỗi, Cầm Cầm... Ba ba quá kích động, con...
Vương Cầm đột nhiên đẩy Vương Kiến Hoa ra
- Ông đừng đụng vào tôi, ông khiến tôi cảm thấy buồn nôn
- Ông còn ôm tôi, tôi sẽ báo cảnh sát nói ông cưỡng ép quan hệ
Một câu này, khiến cho Vương Kiến Hoa biến sắc:
-Con...
Vương Cầm hít sâu một hơi, cô để mặc cho nước mắt chảy xuống.
Sau đó, cô giơ lên tờ giấy trong tay, nói:
- Mẹ của tôi bị ung thư vú, bây giờ đang chuẩn bị phẫu thuật trong bệnh viện, nhưng ba bốn ngày rồi, ông đều không trở về! Ông thật sự không còn quan tâm cái nhà này nữa sao? Ông có tiền, ông nghĩ ông có tiền là giỏi lắm đúng không? Ông mua điện thoại cho tôi chứ gì? Loại tiền mà ông cho tôi đều là những đồng tiền bẩn thỉu, một xu tôi cũng không cần! Còn nữa, ông biết không? Tại vì ông mà mẹ tôi mắc bệnh ung thư, tôi sẽ không bỏ qua cho ông! Cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông
Nói xong, Vương Cầm lập tức đứng dậy rời đi.
Sau khi Vương Kiến Hoa nghe thấy tin Chung Bình bị ung thư vú, ông ta chỉ sửng sốt vài giây đồng hồ.
Sau đó đột nhiên... Không… đúng vậy! Ông lại... Nhẹ nhàng thở ra
Những ngày tháng sau đó, Chung Bình bắt đầu cần trị bệnh bằng hóa chất và can thiệp bằng phẫu thuật.
Cách điều trị này thoạt nhìn không có vấn đề gì.
Thế nhưng… Trị bệnh bằng hóa chất sẽ bị rụng tóc.
Rụng tóc là tác dụng phụ thường gặp nếu phải trị bệnh bằng hóa chất, hơn nữa, phương pháp này còn tạo thành ảnh hưởng rất lớn tới thể xác và tinh thần của người bệnh mắc phải ung thư vú.
Bởi vì những loại thuốc hoá trị liệu vừa tiêu diệt tế bào ung thư, cũng tiêu diệt cả những tế bào bình thường vốn sinh sôi tương đối nhanh trong cơ thể, ví dụ như tế bào sinh dưỡng, tế bào tạo máu trong tuỷ xương, tế bào sinh sản vân vân…
Đã không còn tóc nữa, bệnh nhân mắc ung thư vú còn phải cắt bỏ tuyến sữa... Cũng có nghĩa là những đặc điểm đặc trưng nhất của người phụ nữ không còn nữa...
Lúc đó, bà còn là một người phụ nữ nữa không?
Đột nhiên Chung Bình cảm thấy sợ hãi.
Thậm chí bà ấy bắt đầu trốn tránh
Vương Kiến Hoa vờ vịt tới bệnh viện một chuyến, thế nhưng... Thái độ của bà rất lãnh đạm.
Nhưng thái độ này của bà lại khiến cho Vương Kiến Hoa cảm thấy khiếp sợ...Ông ta không thể tin được rằng Chung Bình đã thay đổi
Sau khi, Chung Bình nhìn thấy Vương Kiến Hoa tới, bà ấy vẫn lãnh đạm. Ông ta còn không tìm thấy trong mắt bà ấy, bất cứ một tia tình cảm. Bà nhìn ông ta cứ như nhìn một người xa lạ, không hề quen biết.
Vương Kiến Hoa nhìn Vương Cầm một cái, nhưng Vương Cầm làm như không thấy ông ta.
Kỳ thật, ngày đó, sau khi Vương Cầm trở về, cô đã ôm mẹ mình mà oa oa khóc lớn.
Đột nhiên cô cảm giác thấy, mẹ mình rất oan ức
Vì sao bà ấy phải chịu đựng sự đối xử như vậy?
Hơn nữa, một người phụ nữ tốt như bà ấy, vì sao lại mắc chứng bệnh này chứ?
Những năm này, mẹ cô đã chịu quá nhiều uất ức rồi.