Tới buổi trưa, bác sĩ tìm tới thônag báo cho Vương Cầm:
- Trong lòng mẹ cháu có bản năng kháng cực với trị bệnh bằng hoá chất và thực hiện phẫu thuật...
Bác sĩ chủ quản cũng là phụ nữ, nên cô ấy hiểu rất rõ tâm lý của Chung Bình.
Vì vậy, cô ấy tiếp tục nói:
- Kỳ thật, có đôi khi người phụ nữ cảm thấy tuyến vú của mình không quan trọng, hoặc không cần thiết cho lắm, thế nhưng... Sau khi bị rụng tóc, phải làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến vú... Bọn họ lại nhận thấy, chuyện này gây ra ảnh hưởng rất lớn với tâm lý của mình
- Về chuyện này, không còn cách nào khác, cháu cần phải nói chuyện với bà ấy.
Sau khi Vương Cầm nghe xong, cô nhịn không được hít sâu một hơi.
- Chị bác sĩ, kỳ thật... Em cũng không gạt chị, mẹ em chuẩn bị ly hôn. Em nói, cũng không sợ chị chê cười... Cha em đã có hành vi vượt ra ngoài hôn nhân, hơn nữa còn thường xuyên vô tâm thờ ơ với mẹ em. Mẹ em đã nhận hết oan ức. Cho nên em khẳng định bà ấy đang cảm thấy, bà ấy phải trị bệnh, sẽ rụng tóc, lại còn phải phẫu thuật… Tới lúc phẫu thuật xong, liệu bà ấy có còn là phụ nữ nữa không? Mẹ em mới bốn mươi hai tuổi, em cũng muốn để bà ấy…giống như một người phụ nữ …
Nghe xong những lời cô nói, bác sĩ chủ quản thở dài.
Chuyện này... Thật sự là một chuyện khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.
Sau đó, bỗng nhiên, bác sĩ chủ quản nói:
- Kỳ thật, vẫn có cách thay đổi! Em nên đi tìm giáo sư Trần, cậu ấy sẽ có cách trợ giúp mẹ của em. Giáo sư Trần đang nghiên cứu một loại phẫu thuật, với kỹ thuật lâm sàng có nội dung tái tạo lại tuyến vú sau khi đã cắt bỏ khối ung thư! Hiện tại, kỹ thuật này đã có một chút tiến triển
Sau khi Vương Cầm nghe xong, cô lập tức kích động lên.
- Giáo sư Trần là… là Trần Thương kia sao?
Bác sĩ chủ quản nở nụ cười, sau đó cô ấy gật nhẹ đầu:
- Đúng vậy.
Vương Cầm kích động nói:
- Bác sĩ, xin nhờ chị, để giáo sư Trần làm phẫu thuật cho mẹ của em! Xin nhờ chị… hãy cứu mẹ em. Hiện tại vất vả lắm mẹ em mới quyết tâm muốn bắt đầu một cuộc sống mới...Em... Van cầu chị.
Bác sĩ chủ quản nhịn không được nói:
- Như vậy đi, em cứ về cổ vũ mẹ em tiến hành trị bệnh bằng hóa chất, còn chuyện phẫu thuật cứ giao cho chị. Hiện giờ, chị phải đi làm việc rồi, nói chuyện với em sau
Vương Cầm nghe xong, cô tranh thủ thời gian vội vàng gật đầu nói:
- Cám ơn! Cám ơn chị! Em cam đoan hoàn thành nhiệm vụ
Vào buổi trưa ngày hôm sau, thời tiết thật lạnh.
Hôm nay, đã hai mươi hai tháng chạp, ngày mai sẽ là Tết ông Táo.
Khi Vương Cầm xuất hiện tại bệnh viện, đã hấp dẫn sự chú ý của đám người
Vương Cầm đi vào phòng bệnh, khi Chung Bình nhìn thấy cô, bà ấy cũng sửng sốt
-Con...Con... Con gái?
Vương Cầm sờ lên cái đầu trọc của mình, cô cười vui vẻ, sau đó kích động chạy đến bên người mẹ
Tới bên bà ấy, Vương Cầm vẫn mỉm cười sờ lên cái đầu trọc của mình:
- Mẹ, mẹ nhìn kiểu tóc này của con xem có được không?
Trong lúc nhất thời, nước mắt mẹ cô đã rơi đầy mặt.
- Đứa con gái ngốc nghếch! Con nhỏ xấu xa này! Con quá ngốc
Lúc này làm sao Chung Bình còn không rõ đã xảy ra chuyện gì nữa?
Ngay cả những người cùng phòng bệnh với bọn họ, sau khi nhìn thấy một màn này, cũng bị cô gái đáng yêu hiểu chuyện này làm cho xúc động
Mấy người đó rất rõ ràng, cô con gái vì muốn ở bên cạnh mẹ cùng chống lại ung thư, vì cổ vũ mẹ mình đừng nên sợ rụng tóc, mà lựa chọn cạo sạch tóc của mình trước
Chung Bình sờ cái đầu trọc của Vương Cầm, nước mắt vẫn từng giọt lăn trên gò má. Lúc này bà không nói được lời nào, chỉ biết lặng lẽ rơi lệ.
Vương Cầm quay người, dùng tay lau sạch nước mắt trên má Chung Bình.
- Mẹ à, mẹ đừng sợ hãi, mẹ phải biết, bên cạnh mẹ còn có con! Mẹ… cô gái nhỏ của mẹ ngày nào, giờ đã lớn rồi, mẹ đừng sợ, con vĩnh viễn sẽ không rời khỏi mẹ! Mẹ nhìn xem, tóc của con được di truyền từ mẹ, đẹp biết bao nhiêu, còn đen nhánh rực rỡ
Sau khi nói xong, Vương Cầm mở túi xách ra, từ bên trong lấy tới mấy bộ tóc giả.
Sau đó cô cười thật tươi đội lên một kiểu tóc đáng yêu tạo hình như quả dưa hấu, quay sang Chung Bình và nói:
- Mẹ, ngươi nhìn, có đẹp không?
Chung Bình nín khóc mỉm cười, bà liếc nhìn Vương Cầm một cái.
Vương Cầm thấy mẹ cười, cũng vô cùng vui vẻ
- Ha ha, mẹ, mẹ nhìn, con mua thật nhiều, mje nhìn đây là mái tóc màu vàng được uốn theo hình hoa lê, cái này màu đỏ nhạt...
- Mặc dù chúng ta không có tóc, thế nhưng có rất nhiều sự lựa chọn, đúng không?
- Vì vậy, mẹ, mẹ đừng sợ, chúng ta cứ trị liệu thật tốt, sau đó lại làm phẫu thuật có được hay không?
Chung Bình vội vàng gật đầu.
Có một đứa con gái ngoan ngoãn như vậy, bà có điều gì không vừa lòng nữa?
Ngay lúc này, Trần Thương đi theo bác sĩ chủ quản đến.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy cái đầu trọc của Vương Cầm.
Và bọn họ đều sửng sốt
Bác sĩ chủ quản há hốc mồm, cô đã làm bác sĩ nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một màn xúc động như thế này
Vì cổ vũ mẹ trị liệu, con gái đã cạo sạch mái tóc...
- Giáo sư Trần... Đây chính là người bệnh.
Trần Thương nhớ cô gái trước mắt này.
Cô ấy là người đã cầm báo cáo kiểm tra của mẹ tới tìm anh.
Cuộc đời thật nhiều chuyện trùng hợp.
Bác sĩ chủ quản nhịn không được nói qua một lần câu chuyện của Vương Cầm cho Trần Thương nghe.
Sau khi nghe xong, Trần Thương cũng bị cảm động
- Tiểu Cầm, đây chính là giáo sư Trần Thương.
Khi Vương Cầm nghe xong, cô vội vàng đứng lên, kéo Trần Thương ra bên ngoài
Sau đó cô nói với Trần Thương:
- Giáo sư Trần... Cầu anh làm phẫu thuật giúp mẹ em! Những năm qua, bà ấy đã chịu quá nhiều ủy khuất! Hiện tại, cha em lại ngang nhiên vượt quá giới hạn, mẹ em rất không có cảm giác an toàn. Em muốn cổ vũ bà ấy, làm bạn đưa bà ấy thoát ra khỏi bóng tối! Bây giờ, bà ấy luôn sống trong ám ảnh tâm lý, sợ mình già, xấu, không có người ưa thích, không ai yêu. Đã vậy, sau này phẫu thuật xong, tuyến sữa cũng không có, tóc cũng không có...Em muốn bà ấy lấy lại niềm tin trong cuộc sống. Vì vậy… xin nhờ cả vào anh, giáo sư Trần! Em biết chi phí phẫu thuật của anh rất đắt, thế nhưng... Em van cầu anh cho mẹ em một cơ hội
Nói xong, Vương Cầm lập tức chuẩn bị quỳ xuống trước mặt Trần Thương.
Trần Thương tay mắt lanh lẹ, nhanh như chớp đã ngăn cô ấy lại
- Em yên tâm đi, cứ giao mẹ em cho anh, anh nhất định sẽ cho em và mẹ em một câu trả lời thoả mãn
Vào lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên:
[ Đinh! Tiếp nhận nhiệm vụ, cứu vớt lòng tự tin của Chung Bình!]
[Yêu cầu nhiệm vụ: Phẫu thuật, không chỉ là cứu vớt một người bệnh tật, mà còn phải cứu vớt linh hồn của người đó nữa. Ngươi hãy trợ giúp Chung Bình hoàn thành phẫu thuật cắt bỏ ung thư vú, đồng thời lấy lại lòng tự tin cho bà ấy!]
[ Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có thể đạt được ban thưởng: kỹ thuật tái tạo vú sau khi cắt bỏ ung thư vú cấp hoàn mỹ! ]
Trần Thương thấy hệ thống nhắc nhở, cả người đột nhiên vui vẻ.
Gần đây, anh vẫn luôn nghiên cứu phải làm như thế nào mới có thể tinh chuẩn hoàn thành phẫu thuật ung thư tuyến sữa đồng thời tận khả năng hoàn thành tái tạo lại
Không nghĩ tới, hiện tại trực tiếp thu được nhiệm vụ, ban thưởng cũng là dạng kỹ thuật này
Có điều, Trần Thương đang suy nghĩ tới một chuyện khác.