Con người chúng ta sinh tồn đến nay, kỳ thật chưa bao giờ là nhân vật chính của thế giới này, chúng ta chiếm cứ trái đất chưa đến một phần trăm tổng thể tích, chưa đến năm phần trăm diện tích mặt đất, lại cho rằng mình là Chúa tể địa cầu.
Thế nhưng thật sự là vậy sao?
Có lẽ, là không
Mỗi một lần sinh sôi nảy nở, thật ra đều là một lần tiến hóa rất nhỏ, có cái có thể cảm giác được, cũng có cái căn bản không thể nào nhận ra.
Càng học y, Trần Thương lại càng nhận ra được một chuyện, đó là nhân loại thật sự quá nhỏ bé.
Hàng trăm tỷ vi sinh vật trong cơ thể chúng ta tính toán duy trì một trạng thái cân bằng, và mỗi một sự mất cân bằng của nó đều sẽ mang đến một sự thay đổi trong cơ thể con người, thậm chí dẫn đến mất mạng.
Con người có thể tồn tại đến ngày nay không phải là nhờ may mắn, mà là nhờ sự nỗ lực không ngừng từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Sự phát triển của khoa học, sự tiến bộ của y học, thay đổi thói quen cuộc sống, chế độ ăn uống và cuộc sống hằng ngày..., Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai mọi người sẽ cảm thấy tất cả những chuyện này đều là sai lầm, nhưng ít nhất là trong tình thế hiện nay, cũng đã khiến tuổi thọ trung bình của mọi người tăng lên đến một mức nhất định
Vào lúc này, Khi cụm từ ‘bệnh truyền nhiễm’ này xuất hiện trong đầu Trần Thương, anh bỗng nhiên ý thức được, chính bản thân mình có lẽ không nên vui mừng sớm như vậy
Bởi vì những việc mình cần làm vẫn còn rất nhiều? Vẫn còn một chặng đường rất dài rất dài phải đi
Chúng ta thậm chí còn không thể đánh bại được cảm cúm, vậy chúng ta dựa vào cái gì mà kiêu ngạo?
Trần Thương hít sâu một hơi
Đầu óc lúc này cực kì tỉnh táo.
Bệnh truyền nhiễm... Bệnh truyền nhiễm... Có lẽ mình nên xuống tay nghiên cứu, nếu không chờ đến lúc nó thực sự xuất hiện, chính mình cũng trở tay không kịp.
Kẻ địch này thật sự là không giờ phút nào là không ngo ngoe rục rịch quay trở lại.
Và chúng ta chắc nên chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó mọi lúc mọi nơi
............
Năm mới vừa qua
Bệnh viện số 2 tỉnh Đông Dương, viện nghiên cứu thuốc mới, rất nhiều lãnh đạo trong viện nghiên cứu gen của Trần Thương tập hợp lại một chỗ.
Trần Thương tổ chức một cuộc họp đầu năm, chủ yếu thảo luận một chút kế hoạch phát triển trong năm mới.
Không có quá nhiều bước phát triển nhảy vọt, Trần Thương biết, hiện tại chuyện bọn họ cần làm vỏn vẹn chỉ có một: Lắng đọng
Mức trần phát triển các ngành trong bệnh viện thực tế rất cao, nhưng trình độ bác sĩ chưa cao, điều này đòi hỏi phải có quá trình cải thiện nâng cao, chứ không phải là thêm các loại bệnh mới một cách mù quáng.
Tòa nhà thí nghiệm gen đã sẵn sàng để bắt đầu xây dựng, không thể khởi công vào mùa đông, nhưng bản vẽ thiết kế đều đã được chuẩn bị, tìm các nhà thiết kế hàng đầu trên thế giới.
Viện nghiên cứu tân dược vẫn tiếp tục thử nghiệm lâm sàng thuốc mới của bệnh Alzheimer, CN-GV số 988.
Nhưng, vào lúc mọi người cho rằng đã sắp tan cuộc, Trần Thương tìm được Viện trưởng Chương Mục của Viện Nghiên cứu Thuốc mới.
Hiện tại Chương Mục ở chỗ này của Trần Thương làm rất vui vẻ
Sau khi đến An dương, phúc lợi và đãi ngộ của các nhà nghiên cứu đã được tăng lên rất nhiều
Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là sự cảm mến và cảm giác thành tựu.
Thời gian một năm
Chính quyền tỉnh Đông Dương đã hỗ trợ các nguồn lực như định cư, giáo dục và các nguồn lực khác, cha mẹ và bọn nhỏ đều nhận được những đãi ngộ xứng đáng
Quan trọng nhất vẫn là cảm giác danh dự.
Thành tích của Viện Nghiên cứu Tân dược Trần Thương trong năm nay đủ để khiến thế giới chấn động.
Thực tế về sự hoàn thiện của bệnh Parkinson, sau đó, ngay lập tức chính là nghiên cứu phát minh phương thuốc mới cho bệnh Alzheimer.
Những người này có thể được chia một phần lớn hoa hồng sau khi thuốc được tung ra thị trường.
Với sự phát triển nhanh chóng của Viện nghiên cứu, ngày càng có nhiều người muốn gia nhập vào.
Vì vậy, động lực của các nhà nghiên cứu ở đây cũng càng lúc càng tăng, điều động đầy đủ sự nhiệt tình của tất cả mọi người.
Chương Mục với tư cách là viện trưởng chính là người vui vẻ nhất.
Ở đây có rất nhiều người là cấp dưới cũ, học sinh, đồng nghiệp cũ của ông
Hình ảnh bọn họ rời khỏi quê hương một năm trước vẫn còn hiện rõ mồn một ngay trước mắt.
Nhìn thấy gương mặt phấn chấn của mọi người hôm nay, nhớ lại lúc trước, tất cả đều nhờ giáo sư Trần mang đến.
Vì vậy, Chương Mục cũng cảm nhận được giá trị của cuộc sống.
Lãnh đạo cũ bên trên đã báo cho Chương Mục một tin, năm nay rất có thể ông sẽ giành được giải nhất tiến bộ khoa học kỹ thuật quốc gia nhờ phương thuốc mới của bệnh Alzheimer
Nghe được tin tức này, Chương Mục sợ ngây người
Ông ở trong thể chế cả một đời, nghĩ cũng không dám nghĩ đến giải nhất.
Không ngờ mới đi ra một năm, có cơ hội thực hiện?
Nghĩ tới đây, ông cứ có cảm giác như đang nằm mơ
Thấy Trần Thương giữ mình lại, Chương Mục có chút tò mò.
- Giáo sư Trần, làm sao vậy?
Trần Thương nhìn Chương Mục, cười nói:
- Viện trưởng Chương, một năm này vất vả cho chú rồi
Chương Mục lắc đầu, cười:
- Giáo sư Trần, cháu nói lời này quá khách khí rồi. Mấy người chúng tôi nếu như không nhờ cháu…Thì đặt chân ở đâu còn không biết
- Như bây giờ thật tốt biết mấy, cho dù cháu có đuổi tôi đi, tôi cũng sẽ không đi
- Ha ha ha...
Nói xong, Trần Thương và Chương Mục đều nở nụ cười.
Trần Thương bỗng nói
- Cháu chuẩn bị xây dựng một trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa bệnh truyền nhiễm mới
- Cháu định tiếp tục để chú đảm nhiệm chức viện trưởng, công việc bên này chú bàn giao lại một chút, đến đây hỗ trợ chủ trì, thế nào?
Lời này vừa nói, Chương Mục liền sửng sốt
- Trung tâm kiểm soát và phòng ngừa bệnh truyền nhiễm?
- Sao cháu lại muốn làm cái này?
Trần Thương gật đầu, thở dài:
- Cháu cũng không biết, nói tóm lại, lo trước thì khỏi họa
- Dù sao, phát triển cấp cứu, phẫu thuật luôn là một phương diện nhỏ, còn cần phải tính đến phương diện bệnh truyền nhiễm.
Chương Mục nghe xong, gật đầu, vô cùng tán thành, nhưng... Sau khi suy nghĩ một hồi, lại từ chối Trần Thương.
- Giáo sư Trần, thứ lỗi cho chú phải từ chối rồi
- Cái này... Bệnh truyền nhiễm chú nghĩ rằng vẫn nên tìm một người có chuyên môn làm sẽ tốt hơn, không phải là chú không muốn làm, nhưng khả năng của chú có hạn.
- Dù sao đối với những vấn đề chuyên môn, tìm người có chuyên môn là thích hợp nhất
- Chỉ có điều... Chú có thể giới thiệu cho cháu một người! Có lẽ anh ta sẽ có đủ năng lực
Trần Thương vừa nghe, liền lập tức hứng thú:
- Người nào?
Chương Mục cười nói một câu:
- Người này có lẽ cháu đã từng nghe qua, Vương Chân
Trần Thương nghe xong, ánh mắt sáng ngời:
- Là cái người tự tiêm vaccine cho chính mình?
………….
Xã hội này xưa nay chưa từng thiếu thiên tài
Càng không thiếu kẻ điên
Vương Chân xuất hiện liền chứng minh được tính xác thực của câu nói này.
Một chuyên gia virus học, nổi tiếng trong thời kỳ đại dịch SARS, nhưng sau đó đã bỏ trốn vì bất đồng với nguyên lãnh đạo sở nghiên cứu, nhưng trong khi dịch cúm gia cầm bùng phát, lại trở nên nổi tiếng một lần nữa vì phát hiện ra glycoprotein bao phủ trên bề mặt của các hạt virus.
Tuy nhiên, một người như vậy, lại hai lần phải vào bệnh viện tâm thần.
Bởi vì trong đợt dịch cúm gia cầm, để cảm nhận bệnh nhân và theo dõi tình trạng bệnh, anh đã tiêm vaccine thế hệ đầu vào cơ thể mình.
Hành động như vậy, khiến Vương Chân vẫn luôn không được nội bộ thể chế ưa thích.