........
Vương Chân ngồi trong phòng bệnh, cả người đều toát ra vẻ suy sụp tinh thần, ngồi bên cạnh là vợ và con trai của anh ta.
Nói thật thì, anh ta thật sự không dám đối mặt với hai người này.
Trải qua lần tự sát này, tinh thần của Vương Chân lại nhận được đả kích nặng nề
Sau khi con người thoát ly khỏi những nhu cầu cơ bản của sự sống còn, thì thoả mãn chính là nhu cầu tinh thần
Thế nhưng... Bây giờ Vương Chân cảm thấy, bản thân mình là một kẻ thất bại từ đầu đến cuối trong thế giới tinh thần của chính mình
Tinh thần của anh ta đã bị rối loạn rất nhiều năm rồi.
Thực ra, từ nhỏ thì Vương Chân đã có bệnh chứng cưỡng ép rất nghiêm trọng, điều này đã giúp anh ta đạt được thành tích tốt trong công việc, nhưng lại đang từng bước ảnh hưởng đến hành vi của anh ta.
Lại cộng thêm thành công của vài năm trước, khiến cho Vương Chân lâm vào thời kỳ tâm tình tăng cao, lúc đó anh cảm thấy bản thân mình rất tốt, tinh thần và thể lực chưa từng dồi dào như thế này.
Đây chính là biểu hiện của hưng cảm, bọn họ thường đánh giá quá cao về tài trí, địa vị của mình, tự cho mình là siêu phàm, có thể xuất hiện quan niệm khuếch đại
Mà bản thân Vương Chân vốn đã tài giỏi, đã đạt được rất nhiều thành tích xuất sắc.
Vậy nên, dưới nhiều loại tình huống, liền khiến cho hưng cảm của anh ta càng ngày càng nghiêm trọng.
Khả năng chịu đựng thấp, rất dễ tức giận, nếu như chưa thoả mãn yêu cầu, thì liền nổi trận lôi đình
Thậm chí còn có thể xuất hiện phá hoại hoặc là hành vi công kích
Những chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, tất cả mọi người trong Sở nghiên cứu đều không muốn làm việc chung với Vương Chân, ngay cả người nhà cũng như thế
Mà bệnh nhân hưng cảm sau khi hưng phấn, tâm trạng có thể không tốt và tự trách bản thân
Cứ như vậy, kỳ vọng của Vương Chân đối với con cái quá cao, thế nhưng thường xuyên không đạt được yêu cầu của anh ta, đến mức... Từng bước từng bước tạo thành sự tự huỷ diệt của Vương Chân
Đồng sự rời khỏi, người nhà xa lánh, chuyến này khiến cho bệnh tình của thiên tài càng ngày càng nặng.
Cho đến sau khi xuất hiện hành động tự làm hại bản thân, được đưa đến bệnh viện tâm thần
Bên trong phòng lúc này hoàn toàn yên tĩnh, không có ai lên tiếng.
Vương Chân đã từng kiêu ngạo và tinh thần sa sút hiện giờ dường như đã tạo thành so sánh hoàn toàn khác biệt
Thật lâu, con của Vương Chân là Vương Lượng mới nắm chặt lấy tay của ba, nghiêm túc nói:
- Ba, ba đừng lo lắng
- Mặc dù con không xuất sắc như ba, thế nhưng... Con có thể nuôi nổi hai người
- Không cần phải lo lắng nữa.
Vương Chân càng nghe càng tự trách.
Thực ra, Vương Lượng nói câu này, đã tiêu hao hết dũng khí của cả người anh ta, ba không lên tiếng, Vương Lượng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ba không từ chối chính mình
Chuyện này là đủ rồi
Vương Chân nhìn qua Vương Lượng, không nhịn được hỏi:
- Vương Lượng, ba có phải là một phế nhân hay không?
Trong lòng Vương Lượng run lên
Cậu biết rõ ba rất kiêu ngạo.
Thực ra, Vương Lượng biết thiên phú của mình có hạn, cho dù cậu có cố gắng, thì cũng rất khó mà làm được độ cao mà ba muốn
Thế nhưng, chuyện này không cản trở đến địa vị của ba trong mắt của cậu.
Vương Lượng vội vàng nói:
- Ba, ba đừng nói như vậy.
- Ba biết không? Trong lòng của con thì ba vẫn luôn là anh hùng, con vẫn luôn biết rõ
- Bây giờ, ba đang bị bệnh, đợi ba khỏi bệnh rồi, thì ba vẫn sẽ trở thành người xuất sắc nhất
Vào lúc này, Trần Thương đẩy cửa đi vào.
Anh đến để mang giấy đồng ý phẫu thuật và giải thích một chút về thư hiệp nghị.
- Giáo sư Trần
Vương Lượng liền vội vàng đứng lên.
Trần Thương gật đầu:
- Ừm, đây là giấy cam kết liên quan đến phẫu thật, hai người phải ký tên.
Vương Chân nhìn thấy Trần Thương mặc áo trắng, đột nhiên căng thẳng lên, thậm chí là cơ thể còn đang run rẩy
Vương Lượng thấy thế, ôm chặt lấy Vương Chân.
- Ba, đừng lo lắng, đây là bác sĩ Trần, anh ấy là người chữa bệnh cho ba
Vợ của Vương Chân nhìn thấy một màn này, trong lòng có chút vui mừng.
Mặc dù Vương Chân không nói lời nào, thế nhưng trong lòng cũng vô cùng an tâm.
Trong lúc vô tri vô giác, đã từng là cậu nhóc ở trong mắt mình, đã thấm thoát trưởng thành rồi.
................
Vương Chân nhìn qua Trần Thương, cũng không lên tiếng.
Trần Thương có thể nhìn ra, dường như Vương Chân có tâm sự gì đó.
- Hai người hãy ra ngoài trước, tôi trò chuyện với giáo sư Vương một chút.
Trần Thương nói với hai mẹ con Vương Lượng.
Vương Lượng lo lắng nhìn qua ba, Vương Chân đưa qua một ánh mắt, lúc này hai người mới đi ra.
- Giáo sư Trần, thực ra tôi cũng có chút hiểu biết đối với tình huống của bản thân.
Vương Chân thở dài:
- Bệnh này của tôi không thể chữa khỏi đúng không?
Trần Thương mỉm cười:
- Ai nói thế?
Giọng nói của Vương Chân có chút bất lực:
- Thực ra thì viện trưởng Ngô đã tìm rất nhiều chuyên gia, bao gồm cả nước ngoài, thế nhưng... Bệnh tâm thần rất khó để trị tận gốc, mỗi ngày tôi đều cần phải uống số lượng lớn các loại thuốc tinh thần
- Những loại thuốc này đều đang giày vò thần kinh của tôi, tôi cảm giác được bản thân đang trở nên ngốc hơn
Trần Thương nghiêm túc nhìn vào Vương Chân, nói:
- Thời đại đã thay đổi rồi, chú cho rằng nước ngoài nhất định sẽ là tốt nhất sao?
- Phẫu thuật có nguy hiểm, nhưng sẽ thành công
Sự tự tin của Trần Thương, khiến cho Vương Chân đột nhiên có chút bị cảm hoá.
- Giáo sư Trần, xin nhờ cậu
Vương Chân trầm mặc nói:
- Thực ra, tôi cũng hi vọng sẽ có một ngày bản thân sẽ thật sự mạnh mẽ giống như cậu, ai nói Trung Quốc chúng ta chắc chắn sẽ kém hơn nước ngoài chứ
Trần Thương gật đầu:
- Đúng vậy, thực ra tôi cứu chú, cũng vì chuyện này
- Chú biết virus Rota đúng không? Hiện tại virus Rota đang lan tràn, tình huống của năm nay tương đối nghiêm trọng, mà quốc gia của chúng ta cũng không thành thục đối với kỹ thuật vắc xin 5 trong 1 của virus Rota, số lượng cũng thiếu hụt.
- Cường đại là gì? Chính là độc lập
- Chúng ta nhất định phải dựa vào người khác, có thể tự túc, chính mình giúp đỡ quốc gia của mình, thậm chí có năng lực giúp đỡ quốc gia của người khác
- Giáo sư Vương, chúng tôi cần chú, chú là nhân tài hiếm có của lĩnh vực nghiên cứu virus, tôi sẽ cứu chú, nhưng... Tôi hi vọng chú cũng có thể tự cứu lấy chính mình
- Quốc gia bồi dưỡng chúng ta cũng không dễ dàng gì, chúng ta chính là hi vọng của quốc gia, nếu nhưng những người như chúng ta đều ngã xuống, vậy thì quốc gia của chúng ta sẽ còn có bao nhiêu người ngã xuống đây?
Những lời nói này của Trần Thương thực sự là xuất phát từ tận đáy lòng
Đối với Vương Chân mà nói, cũng rất có tác dụng.
- Xin nhờ cậy, giáo sư Trần
Đột nhiên cả tinh thần và diện mạo của Vương Chân đều thay đổi
Trần Thương hiểu rõ.
Có đôi lúc, nỗi đau thật sự của bệnh nhân tâm thần, chính là thân bất do kỷ.
Khi bị bệnh tật tra tấn, suy nghĩ? Là không tồn tại
Đau đớn của bệnh tâm thần, chỉ có bọn họ mới có thể hiểu
........
Ngày hôm sau, cuộc họp được tổ chức như dự định.
Lãnh đạo Dương đích thân tham gia cuộc họp, quy cách của cuộc họp lần này tương đối cao, có Tiêu Nhuận Phương, Giả Tranh, và đại sứ ngoại giao của Tân Cương.
Còn có một số chuyên gia giáo sư trong lĩnh vực liên quan ở trong nước.
Bọn họ đến nơi này, chính là vì để đối phó với chuyện virus Rota sắp đến.