Đối với McGee, chuyện này đúng là lặp lại sự đả kích vô cùng lớn.
Trần Thương sử dụng phẫu thuật tâm thần chữa khỏi bệnh cho chính mình, đây hoàn toàn là một điểm đáng để ông ta cảm ơn, đồng thời cũng rất bội phục.
Thế nhưng, dù sao công việc cũng tính là có chuyên sâu học thuật, giáo sư Trần là chuyên gia kiệt xuất trong lĩnh vực ngoại khoa, nhưng bản thân mình tính ra cũng không thua kém, dù sao cũng là chuyên gia đã thành danh khá lâu ở khoa điều trị tâm thần.
Đối với sự chuyên nghiệp của bản thân, ông ta vẫn rất tự tin.
Nhưng …Bây giờ bất ngờ biết được, vậy mà Trần Thương còn có thể trị liệu được dạng bệnh rối loạn nhận thức giới tính, điều này khiến lão đồng chí như McGee rất khó chấp nhận
Vừa vặn lúc này Giang Nam tới.
- Giáo sư McGee, em mới được biết thầy vừa làm phẫu thuật, cũng chưa kịp đến thăm, bây giờ xem ra thầy khôi phục không tệ
Cách nói chuyện của Giang Nam khiến người nghe có cảm giác cực kỳ tự nhiên.
- Giang Nam, có đúng là em đã điều trị xong bệnh rối loạn nhận thức giới tính cho Triệu Lan không?
Giang Nam nhàn nhạt cười:
- Phải, nhưng vẫn cần thêm mấy đợt trị liệu nữa, bây giờ xem qua cũng không tệ
McGee nôn nóng hỏi:
- Làm sao được vậy?
Giang Nam nghẹn lời:
- Vấn đề này…Giáo sư McGee nên đi hỏi giáo sư Trần ạ
McGee thở dài, nhẹ gật đầu:
- Trần Thương thực sự rất lợi hại
- Đúng rồi, bệnh của em…
Giang Nam cười:
- Đã tốt hơn nhiều, giáo sư Trần sử dụng phương pháp trị liệu đặc biệt, đã rất lâu em chưa phát bệnh.
Nhất thời McGee há hốc mồm, không biết nên nói gì:
- Tốt! Đến cái này cũng có thể chữa được?
Giang Nam gật đầu:
- Đúng vậy, giáo sư Trần còn rất nhiều nghiên cứu rất lợi hại đối với khoa tâm thần.
- Có khả năng đây chính là tin mừng đối với khoa tâm thần thế giới
McGee cảm giác được tam quan của mình đã tan rã.
Điều này sao có thể?
Bất luận nói thế nào, hiệp hội khoa tâm thần thế giới cũng có chút lịch sử, nghiên cứu của bọn họ dẫn trước thế giới rất nhiều năm.
Thế mà… Hiện tại, McGee chỉ có một cảm giác, chuyện mình xem như không thể nào giải quyết, đối với Trần Thương lại có thể dễ dàng như vậy
Lúc này, sự tự tin của McGee gần như đã biến mất hoàn toàn
……
Mấy ngày này, trong lòng Trần Thương vừa mừng vừa lo.
Mừng vì sự xuất hiện của Giang Nam mấy ngày nay khiến khoa điều trị tâm thần phát triển rất thuận lợi.
Giang Nam thành danh đã lâu, mặc dù không ở trong lĩnh vực này nhưng danh tiếng vẫn rất lớn, thu hút rất nhiều bệnh nhân.
Điều này giúp cho Trần Thương thuận lợi mở khoá được rất nhiều kỹ năng tại khoa tâm thần.
Cũng thuận tiện xây dựng khoa tâm thần.
Dựa theo cách tính của hệ thống, khi hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ được thăng cấp, nếu mình làm tốt, phần thưởng nhận được từ hệ thống tự nhiên cũng sẽ rất phong phú.
Nếu như bản thân trực tiếp điều chỉnh lại khoa tâm thần, ban thưởng chẳng phải càng thêm lớn sao?
Nhưng, điều khiến Trần Thương lo lắng bây giờ chính là virus Rota và vacxin
Vắc xin trong nước ngày càng hiếm, giá cả không ngừng tăng lên.
Điều này khiến cho rất nhiều người thậm chí còn phải dùng đến các mối quan hệ mới có thế tiêm vắc xin 5 trong 1, mà loại vắc xin này cần tiêm ba lần trong đời, vậy nên, nhu cầu vắc xin trở thành cung không đủ cầu.
Thậm chí, Trần Thương còn chủ động liên hệ với công ty Meck và công ty GlaxoSmithKline của Mỹ, nhưng đều không thể nghi ngờ…
Kết quả đạt được là những sự từ chối nhã nhặn
Hoàn toàn chính xác, bây giờ những công ty này cũng không nể mặt Trần Thương.
Trần Thương liên hệ với Tiêu Nhuận Phương, đối phương lại chỉ chua xót mà đáp lại:
- Giá vắc xin virus Rota trong nước đã là giá của số lượng sản xuất lớn
- Mà hiện nay, vắc xin 5 trong 1 cơ bản là cung không đủ cầu, còn kỹ thuật hạch tâm…Chúng ta cũng không thành thục.
- Hiện giờ, Mỹ cũng không thể nào viện trợ số lượng vắc xin lớn như vậy.
Hoàn toàn chính xác.
Đối với Mỹ, bất kỳ điều gì cũng có thể trở thành vũ khí chính trị, từ lương thực đến con chip, bây giờ là kỹ thuật hạch tâm vắc xin, đều là như vậy
Mà hiện tay, chính phủ liên bang Mỹ sử dụng các công ty vắc xin, lợi dụng lòng từ bi, lấy mục địch chữa bệnh tại các bệnh viện để thực hiện ý đồ của mình.
Có đôi khi Trần Thương đặt tay lên ngực tự hỏi, tại sao chúng ta phải cố gắng, vì điều gì?
Vì sao phải tiêu tốn sức lực làm lại một việc mà người khác đã làm rồi?
Chẳng lẽ vì đồ của người khác sử dụng không tốt sao?
Dĩ nhiên không phải.
Dĩ nhiên là tốt, cũng đỡ hao phí sức lực.
Nhưng, nhà của họ chính là nhà của họ.
Không phải anh muốn có liền có thể lấy
Cũng giống như, họ muốn họ có thể cho anh, họ không muốn, anh không bao giờ lấy được
Mục đích cô gắng của chúng ta chính là vì để có thể khiến bản thân độc lập tự chủ
Không cần phải nhìn sắc mặt của ai.
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao rõ ràng kỹ thuật công nghệ của chúng ta phát triển lạc hậu hơn các nước phương tây mấy chục năm, lại vẫn cần bước đi từng bước một mà không phải chắp vá thành quả của họ.
Chúng ta hoàn toàn có thể sử dụng công nghệ Đức, chất liệu Nhật Bản, thiết kế của Pháp, kỹ thuật của Mỹ…Các loại để lắp ráp nên một đồ vật mới của chúng ta.
Nhưng, hết lần này đến lần khác, chúng ta lại chọn cho mình một con đường khó đi nhất
Nhưng cũng chính vì là con đường khó đi nhất, nên đôi khi lại chính là con đường ổn định khoẻ mạnh nhất
Ngay lúc này, Trần Thương nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
[đinh! Tiến độ nghiên cứu vắc xin Rota: 100%]
Lập tức cả người Trần Thương tràn đầy kinh hỉ
Đã nghiên cứu được?
Nhanh như vậy
Bây giờ, Trần Thương còn đang nói chuyện điện thoại với Tiêu Nhuận Phương.
- Tôi và cục trưởng cục Dược Giám nói chuyện rất lâu, nhưng …Quả thật có nhiều thứ không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được
Tiêu Nhuận Phương xúc động nói:
- Có đôi khi tôi thật hi vọng cậu có thẻ bật hack, không chỉ làm tốt phẫu thuật, mà vắc xin cũng làm tốt.
- Như vậy chúng ta có thể ổn định giá trên thế giới
Tiêu Nhuận Phương nói xong, thở dài một tiếng.
- Cậu tranh thủ thời gian đi nhé, bây giờ, tôi đi tập đoàn kỹ thuật sinh vật Trung Quốc, xem tiến độ ra sao.
Khi đang muốn tắt điện thoại, đột nhiên Trần Thương nói:
- Chủ nhiệm Tiêu, nếu tôi nói bên tôi đã nghiên cứu được vắc xin, ngài có tin không?
Mà lúc này, Tiêu Nhuận Phương đang định tắt điện thoại bước lên xe thì nghe thấy âm thanh của Trần Thương vang bên tai, liền khẽ run rẩy, chút nữa đánh rơi cả điện thoại.
- Cái gì? Cậu nói cái gì?
Tiêu Nhuận Phương đứng chết tại chỗ, kinh ngạc lớn tiếng nói.
Xung quanh là cục trưởng cục Dược Giám, chủ nhiệm trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh quốc gia, viện trưởng trung tâm nghiên cứu vắc xin…Cả đám người đều tò mò nhìn Tiêu Nhuận Phương.
Thế nhưng, ngay sau đó, câu nói của Tiêu Nhuận Phương khiến bọn họ đều cực kỳ kích động bước lên.
- Cậu nói cậu đã nghiên cứu ra vắc xin mới?
Tiêu Nhuận Phương có thể cảm giác hô hấp của mình đang rất dồn dập.
Bà ta chỉ cho rằng Trần Thương nói đùa, nào nghĩ lại là thật.
Trần Thương gật đầu:
- Đúng thế.
Tiêu Nhuận Phương cực kỳ kích động
- Tốt
- Thật tốt
- Quá tuyệt
Mà lúc này, mấy người cục trưởng cục Dược Giám xung quanh nghe Tiêu Nhuận Phương nói vậy, tất cả đều cảm giác bản thân đang run lên.
Đây là thật sao?