Nghĩ vậy, Cảnh Hồng Minh không khỏi thở dài:
- Tướng quân Thường, tình hình của Triệu Trang… Hơi phức tạp, xương đùi bị vụn băng đâm trúng, hơn nữa còn có tổn thương do va chạm, vỡ động mạch đùi, chảy rất nhiều máu. Đã giữ được mạng sống, nhưng xương đùi… Có lẽ là bị hoại tử thiếu máu cục bộ
Thường Ngọc Đường lập tức nhíu mày:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Cảnh Hồng Minh cũng ngạc nhiên, chẳng lẽ… Không phải là chuyện này?
Nghĩ xong, lại đem chuyện cứu người của đám người Triệu Trang nói chi tiết thêm lần nữa.
Sau khi nghe xong, Thường Ngọc Đường cũng bình tĩnh lại
Ông hít vào một hơi, nói:
- Rất tốt! Đều là những quân nhân ưu tú! Chờ một chút, chúng tôi sẽ qua đó ngay bây giờ
Sau khi cúp điện thoại, Thường Ngọc Đường cười khổ một tiếng:
- Giáo sư Trần, không biết là may mắn hay bất hạnh, vừa khéo có một bệnh nhân bị hoại tử xương đùi thiếu máu cục bộ
- Hôm qua, lúc đội quân cứu hoả mà chúng tôi cử đi trở về gặp phải mấy đứa trẻ bị rớt xuống sông, liền nhanh chóng cứu hộ, có một đội trưởng trẻ tuổi bị thương! Có khả năng bị hoại tử xương đùi
Trần Thương nghe xong, liền sửng sốt.
Trùng hợp vậy sao.
Thường Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ, vội vàng gọi xe tới.
Nếu Thường Ngọc Đường ở lại bệnh viện số hai của tỉnh Đông Dương một thời gian... có lẽ sẽ không còn cảm thấy kinh ngạc.
Về tài năng này của Trần Thương…
…………
Trước khi Trần Thương đi, anh lập tức gọi điện thoại kêu lão Mã
Lão Mã với đôi mắt buồn ngủ chạy ra, đã bị không khí rét lạnh khiến cho toàn thân run rẩy.
- Thế nào? Thương Nhi?
Trần Thương nhịn không được nói:
- Dẫn ngươi đi làm một ca phẫu thuật
Lão Mã có chút mơ mơ màng màng:
- Phẫu thuật gì chứ? Đi chỗ nào làm?
Trần Thương trực tiếp nói:
- Phẫu thuật một ca thiếu máu hoại tử chỏm xương đùi
Lão Mã nghe thấy vậy, lập tức thanh tỉnh
Không khí Đông Bắc với nhiệt độ âm mười mấy độ cũng không khiến cho anh ta lạnh tới tỉnh ngủ, vậy mà một câu của Trần Thương lại khiến anh ta vô cùng tỉnh táo.
Thiếu máu hoại tử chỏm xương đùi
Đây chính là phẫu thuật cấm kỵ của khoa chỉnh hình.
Nếu như nói trong bất kỳ một ngành học nào cũng có những bệnh tật với độ khó khăn siêu cấp, như vậy rất rõ ràng, đây chính là một trong những Boss lớn nhất của khoa chỉnh hình.
Cho đến trước mắt, bọn họ vẫn không có biện pháp giải quyết ca bệnh thiếu máu hoại tử chỏm xương đùi.
Lão Mã bán tín bán nghi nhìn Trần Thương:
- Cậu không hù dọa tôi chứ?
Vào lúc này, xe của Thường Ngọc Đường đã ngừng lại bên cạnh hai người, ông ấy gọi:
- Giáo sư Trần, lên xe
Trần Thương kéo lão Mã lên xe.
Thường Ngọc Đường nhịn không được nói:
- Giáo sư Trần, nhất định cậu phải cứu sống nhóc con này nhé
- Ai, tháng sau nhóc con này kết hôn, tôi muốn nó trở thành người bình thường, đừng để nó trở thành một tên què quặt.
Trần Thương nghe vậy, chỉ nhẹ gật đầu:
- Ừm, tôi sẽ cố gắng hết sức, Tướng quân Thường, ngài yên tâm đi.
Lão Mã nghe thấy hai người nói chuyện phiếm, không nhịn được sửng sốt một chút.
Chẳng lẽ những lời Trần Thương vừa nói là thật?
Nghĩ tới đây, đầu lão Mã có chút ù ù.
Lúc này, ở bệnh viện quân khu.
Một cô bé gầy gò đang rơi lệ ở bên ngoài, nhưng không khóc lên tiếng.
Bên cạnh cô ấy là một đôi vợ chồng trung niên.
- Anh ấy nói chấp hành xong nhiệm vụ lập tức trở lại cưới con. Mỗi ngày con đều sống trong nơm nớp lo sợ, sợ anh ấy xảy ra vấn đề! Lần nào cũng vậy, anh ấy đều đột nhiên biến mất, rất lâu rất lâu cũng không trở lại. Lúc ấy, con đã cảm giác đặc biệt lo lắng cho anh ấy, thế nhưng vẫn không dám nói chuyện! Con chỉ biết cầu nguyện cho anh ấy. Không nghĩ tới hỏa hoạn qua đi anh ấy vẫn không có chuyện gì, nhưng sau khi trở về, anh ấy lại bị thương
Trong lúc đó bình thường khi quân đội chấp hành nhiệm vụ, chắc chắn không được phép lộ ra bất kỳ tin tức gì, cũng không thể liên lạc với người thân hoặc cho người thân biết vị trí của mình.
Khoảng một tháng trước vào khi đột nhiên Dương Na mất liên lạc với vị hôn phu của mình, cô lập tức đoán ra có khả năng là anh ấy phải đi làm nhiệm vụ.
Hai người đã tìm hiểu nhau được tám năm rồi, cô cũng cực kỳ quen với những lần biến mất bất ngờ của anh ấy.
Vốn dĩ Triệu Trang là lính hợp đồng, trong nhà anh nghèo, còn nhà Dương Na có điều kiện tốt.
Khi Triệu Trang lên đại học được nửa đường, anh bỗng bỏ ngang để đi làm lính, bởi vì sau khi giải ngũ trở về, được Chính Phủ cho một trăm ngàn đồng tiền. Anh dự tính sau khi anh có số tiền này, mang đi thanh toán chi phí đến trường, vẫn dư ra một khoản lớn
Nhưng, lần đó, Triệu Trang có biểu hiện xuất sắc trong quân đội, còn được đảm nhiệm chức vụ tiểu đội trưởng.
Quan hệ giữa Dương Na và Triệu Trang cũng không tệ.
Nói thật, cô cũng sợ hãi công việc này của anh ấy, nhưng không còn cách nào khác, cô có cảm tình rất sâu đậm với anh ấy rồi, thậm chí người cầu hôn cũng là Dương Na chủ động.
Kỳ thật Dương Na vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí để giữ gìn tôn nghiêm cho người đàn ông của mình, cô sợ Triệu Trang vì mặc cảm điều kiện gia đình mình mà lo ngại tương lai của hai người.
Kỳ thật cô rất muốn nói cho anh ấy biết, cô không cần anh ấy có tiền mới tới cưới cô, tại sao anh ấy không để cho cô và anh ấy cùng bên nhau rồi cùng phấn đấu?
Cuối cùng hai người cũng đính hôn, cũng chọn lựa áo cưới, nhẫn kim cương, chủ đề hôn lễ…
Mọi việc những thứ đó đều do Dương Na chuẩn bị
Một tháng này khi Triệu Trang rời đi này, cô đã chuẩn bị rất nhiều niềm vui bất ngờ cho anh ấy.
Vậy nhưng… Tới khi cô chờ được tin tức của anh ấy lại là thông báo bệnh tình nguy kịch tới từ bệnh viện
Ròng rã suốt một đêm
Dương Na chờ một đêm tại bệnh viện, nhưng điều cô sợ hãi vẫn cứ tới.
Cuộc đời con người thường như vậy, nếu bạn sợ hãi điều gì, chắc chắn nó sẽ đến.
Giờ khắc này, một cô gái vùng Đông Bắc yêu thích cuộc sống bình an tự tại, lại khóc muốn ngập trong nước mắt
Thật vất vả, mới chờ được bác sĩ cấp cứu tới.
Nhưng, bây giờ lại gặp phải một vấn đề, đó chính là vấn đề hoại tử chỏm xương đùi.
Nếu như xử lý ngay tại giai đoạn đầu, có khả năng sẽ ảnh hưởng một chút tới cuộc sống hàng ngày, thế nhưng... Đã tới giai đoạn cuối thì chắc chắn phải thay thế khớp nối.
Một đêm này, trong lòng của Dương Na đã trải qua quá nhiều lần lên trầm xuống bổng.
- Xin chào, cậu ấy đã tỉnh rồi, mọi người vào đi.
Một vị bác sĩ đi ra, nói một câu với Dương Na và người nhà Triệu Trang.
Mặt mũi cha mẹ Triệu Trang tràn đầy bi thương.
Làm sao bọn họ vui vẻ nổi, con trai của họ đã trở thành như vậy rồi?
Thế nhưng quan trọng nhất... Còn có Dương Na.
Cô gái này rất tốt
Điều kiện gia đình tốt.
Tính cách tốt
Có điều... Con trai bọn họ lại không có phúc phận này.
Sau khi biết được từ nay về sau có thể con trai mình sẽ thành người tàn tật, trong lòng hai người bọn họ đau đớn như bị tra tấn.
Hai người nhìn Dương Na một chút, rồi nói:
- Con đi vào trước đi, Na Na, chúng ta sẽ vào sau.
Bọn họ cũng biết, lúc này người Triệu Trang muốn gặp nhất, cũng là người mà anh ta sợ thấy nhất, chính là Dương Na.
Thậm chí, nếu như Dương Na rời đi, bọn họ cũng sẽ không trách cô gái chưa hề chợp mắt một chút nào suốt cả đêm này.
Dương Na nghe thấy lời cha mẹ Triệu Trang nói, cô lập tức lau sạch nước mắt, thậm chí còn trang điểm lại, cố ép mình nở một nụ cười trong gương, sau đó mới đi vào phòng.