Một khắc khi Triệu Trang thấy Dương Na, bên trong con mắt của anh toả ra đủ loại cảm xúc, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
- Em đến rồi? Anh có lời muốn nói với em... Hôn sự của chúng ta...
Dương Na đương nhiên biết rõ cái tên đàn ông ngốc nghếch này đang muốn nói điều gì
Dương Na trực tiếp ngồi bên cạnh anh ấy, móc ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ trước ở trong túi, sau đó kéo tay trái của anh ấy, đặt chiếc nhẫn vào trong đó
- Nghĩ hay lắm! Lập được công là muốn rời xa em ư? Đừng có nằm mơ! Em đã nghe nói, lần này, tối thiểu nhất em cũng nhận được huy chương hạng 2, đoán chừng không có chút trở ngại nào sẽ lên được quân hàm sĩ quan! Tên ngốc kia, anh sắp lên như diều gặp gió, cho nên chuẩn bị không quan tâm tới cô vợ nghèo hèn này đúng không? Nghĩ thật hay
Đang lúc nói chuyện, cô cũng mang ra chiếc nhẫn của mình.
Triệu Trang nghe được những câu này. Anh vốn là một người đàn ông có gan lên núi đao xuống biển lửa không hề nhíu mày lấy một cái vậy mà giờ phút này lại rơi lệ đầy mặt.
Triệu Trang anh có tài đức gì mà gặp được một người con gái như vậy?
Anh cắn chặt răng, trừng lớn hai mắt, thế nhưng... Nước mắt vẫn như trước cứ cuồn cuộn rơi xuống.
Lệ nam nhi không dễ tuôn rơi
Chỉ vì chưa gặp được một người
Tới khi khắc sâu hình bóng ấy
Mạnh mẽ tới đâu cũng tuôn rơi
- Na Na, anh... Anh... về sau có khả năng anh sẽ trở thành người tàn tật, Triệu Trang anh, không xứng với em
Triệu Trang cố nén nước mắt, nhưng âm thanh của anh vẫn có chút run rẩy. Anh tỏ ra cực kỳ áy náy nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt mình
Ngay lúc này, đột nhiên một thanh âm cực kỳ hùng hậu có lực kèm theo sự kiên quyết như sắt thép vang lên
- Ai nói đàn ông của quân khu chúng ta không xứng? Chú nói chắc chắn xứng
Trần Thương thề
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy khi Thường Ngọc Đường đàn ông như thế.
Cho dù ở trên chiến trường, anh cũng không có quá nhiều cảm giác với Thường Ngọc Đường.
Thế nhưng lần này, sự đàn ông của Tướng quân Thường đã làm anh cảm động
- Binh sĩ của Thường Ngọc Đường tôi, không có một người nào nhát gan, Triệu Trang, cậu sẽ khoẻ lại! Cứ đợi chờ đi, chờ tới khi cậu khoẻ lại, tiền đồ tốt vẫn luôn ở phía trước chờ đợi cậu! Nhóc con, tự tin lên một chút, cậu rất ưu tú
Triệu Trang lập tức trợn tròn mắt.
Anh quay người, nhìn chằm chằm vào Thường Ngọc Đường, bờ môi còn run nhè nhẹ
Tiếp theo, anh vội vàng muốn đứng dậy cúi chào, nhưng cánh tay quá đau, không cách nào nhấc lên nổi, cuối cùng anh chỉ có thể nói một câu:
- Chào thủ trưởng
Thường Ngọc Đường vẫy tay một cái:
- Cứ dưỡng thương thật tốt đi
Sau đó ông quay sang nhìn Trần Thương nói:
- Giáo sư Trần, xin nhờ, nhóc con này...Là một chiến sĩ cực kỳ ưu tú! Không phải một tên nhút nhát
Trần Thương gật đầu.
Sau đó anh nhìn qua hai người Triệu Trang và Dương Na, cười nói:
- Không có chuyện gì, chân của anh sẽ khỏi! Tôi dám cam đoan
…………..
Từ trước đến nay phẫu thuật đều không phải lạnh như băng, mà ẩn chứa tình cảm.
Bởi vì mục đích của phẫu thuật, chính là chữa trị, không chỉ là chữa trị bệnh tật, mà còn là chữa trị lòng người, chữa trị hi vọng.
Lúc này, trong phòng bệnh, Triệu Trang đang ngậm lấy nước mắt, nói không ra lời.
Thường Ngọc Đường là ai?
Nói không chút khoa trương này, chỉ cần một câu của tướng quân Thường, cũng có thể quyết định số phận của Triệu Trang.
Nói thật, anh có hối hận không?
Bởi vì nhảy xuống sông cứu người, khiến cho sống chết của mình không rõ, thậm chí còn phải tàn tật suốt đời.
Triệu Trang thừa nhận, anh thật sự đã hối hận
Thế nhưng... Hối hận là hối hận, nhiều khi, cho dù biết rằng mình sẽ hối hận, nhưng đến khi đó, khả năng ngươi vẫn sẽ đi làm
Triệu Trang không cảm thấy anh làm sai, chẳng qua anh chỉ cảm thấy... mình không xứng đáng với một người con gái tốt như vậy.
Thế nhưng, nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón vô danh, trong lòng Triệu Trang trở nên cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
Có lẽ người nào cũng vậy, đều tìm được một người mình muốn bảo vệ cả đời?
Nhìn thấy Dương Na, Triệu Trang cảm thấy, đời này anh sẽ phải có lỗi với cô gái ấy, vì vậy, anh cảm thấy hành động kia thật sự là sai lầm lớn nhất trong đời mình.
Trần Thương cười nhìn Dương Na một cái, sau đó anh lại nhìn qua Triệu Trang, cuối cùng nhịn không được nói:
- Một cô gái tuyệt vời tới nhường này, cậu cũng không thể phụ lòng người ta như vậy
Mà lúc này, cha mẹ Triệu Trang đi vào.
Đầu tiên hai người nhìn qua Triệu Trang, trong lòng hai người lớn tuổi này trở nên cực kỳ phức tạp.
Hai người già này đều nông dân, mặc dù ngày thường bọn họ cũng là người nhiệt tình, thế nhưng... Không nhất định dám đi làm loại công việc quên mình vì người khác như thế.
Đối với hành động của con mình, mặc dù bọn họ cũng rất kiêu ngạo, nhưng phần lớn tâm tình chính là sợ hãi và lo lắng.
Bọn họ không hi vọng con của mình là anh hùng, chỉ mong con mình có thể sống một đời bình an cho dù làm một người bình thường cũng được.
Mẹ Triệu Trang không ngừng rơi lệ.
Mà lúc này, Thường Ngọc Đường cũng đi tới, ông nắm tay hai người, sau đó nghiêm túc nói:
- Anh trai, chị dâu, hai người đã sinh ra một đứa con trai tốt! Các người cứ yên tâm, cậu ấy bị thương, quốc gia nhất định sẽ trị liệu cho cậu ấy, còn tìm tới cho hắn bác sĩ tốt nhất, dùng thủ đoạn trị liệu tốt nhất
Nghe thấy lời Thường Ngọc Đường nói, lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ là cha mẹ, con mình là một anh hùng, bọn họ cũng được mát mày mát mặt, nhưng bọn họ hi vọng con trai của bọn họ được hạnh phúc hơn nhiều so với những danh dự đó.
- Vị này là giáo sư Trần Thương người sẽ chữa trị cho con của hai người, tất nhiên giáo sư Trần có nắm chắc, các người cứ yên tâm.
Thường Ngọc Đường giới thiệu Trần Thương cho đối phương biết:
- Giáo sư Trần là bác sĩ khoa ngoại đỉnh cấp thế giới, còn là tổ phó ủy ban chăm sóc y tế trung ương quốc gia chúng ta! Nói không sợ hai người cười nhạo, thực ra tôi cũng không xứng để giáo sư Trần làm bác sĩ chăm sóc sức khỏe. Người ta chính là bác sĩ chăm sóc cho người lãnh đạo quốc gia đó. Có cậu ấy ở đây, các người cứ yên tâm đi
Kỳ thật, khi Thường Ngọc Đường nói những lời này, ông cũng chỉ hi vọng đối phương có thể yên tâm hơn một chút.
Mặc dù những lời này nghe rất xốc nổi, nhưng với những người dân bình thường, lại rất có tác dụng
Quả nhiên, hai người nhìn sang Trần Thương, mẹ của Triệu Trang có chút chờ mong và kích động nói đến:
- Giáo sư Trần, xin nhờ cháu hãy cứu con trai chúng tôi.
Sau khi Trần Thương rời khỏi phòng bệnh, Cảnh Hồng Minh đi theo Trần Thương đến văn phòng bác sĩ.
Lão Mã cũng theo sát phía sau
Ngay lúc mấy người bọn họ tiến vào phòng làm việc, lão Mã nhịn không được nói:
- Tiểu Thương, cậu thật sự có thể làm tốt phẫu thuật hoại tử chỏm xương đùi?
Mặc dù Cảnh Hồng Minh không nói lời nào, nhưng ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng, anh ta có chút hoài nghi.
Không thể trách bọn họ
Bởi vì thiếu máu hoại tử chỏm xương đùi cho tới nay đều là nan đề trên quốc tế.
Trần Thương nghiêm túc nhìn lão Mã, hình như có chút hiếu kỳ nói:
- Đây không phải là anh dạy tôi sao?
Lão Mã nghe xong, lập tức trợn tròn mắt
Lão Mã có chút khó có thể tin nhìn Trần Thương, không biết hôm nay trong hồ lô của tên này cuối cùng là bán thuốc gì? Hơn nữa, rốt cuộc cậu ấy đang muốn làm cái gì?