Khoảng thời gian này, người có danh tiếng nổi bật nhất trong bệnh viện chính là Trần Thương, không nghĩ tới lại là chàng trai trẻ trước mắt này.
Tống Cường, chủ nhiệm khoa y vụ cũng bởi vì chuyện của Trần Thương, có lẽ hiện tại đã đến phòng bệnh chỉnh lý bệnh án rồi.
Mà người bồi táng lại là vị trước mắt này a
Hiện tại...
Đoạn thời gian trước chuyện của Tống Cường và Trần Thương cũng đã thành đề tài bàn tán của toàn bộ bệnh viện.
Chỉ là mọi người cũng không hiểu rõ về Trần Thương, cũng không biết anh là nhân vật lớn như thế nào.
Bây giờ được gặp, không ngờ còn trẻ như vậy
Hơn nữa anh có tài đức gì? Chủ nhiệm Tiêu vậy mà rất coi trọng anh.
Sau khi Trần Thương đã chuẩn bị đâu vào đấy, liền gọi điện thoại cho bác sĩ gây tê Lưu Kiện
"Lưu lão sư, tôi là tiểu Trần, lát nữa có một ca phẫu thuật, cần anh đến hỗ trợ gây tê một chút, ân... Được."
Phẫu thuật rất nhanh đã được sắp xếp xong xuôi.
Trần Thương lại gọi một cuộc điện thoại cho Vương Dũng: "Đến phòng phẫu thuật số 6 một chuyến, có một ca phẫu thuật, anh mau qua đây xem sao."
Vương Dũng gật đầu không hỏi nhiều, vội vàng đi tới phòng phẫu thuật, khi biết được là ca phẫu thuật Ngoại khoa lồng ngực, Vương Dũng đầu tiên là sững sờ, sau đó trầm mặc không nói gì.
Anh ta biết, đi theo Trần Thương không cần nói nhiều, nhìn nhiều một chút, học nhiều một chút, làm tốt việc bản thân nên làm là được.
Bản thân nên làm cái gì?
Đơn giản là đứng bên cạnh phụ giúp một chút mà thôi.
Một giờ sau, Vương Dũng, Tiêu Hà đi theo Trần Thương đi tới phòng phẫu thuật, Lưu Kiện đúng lúc cũng vừa đến.
Nhìn thấy Trần Thương cùng Tiêu Hà đi vào, theo Tiêu Hà tiến lên chào hỏi: "Chủ nhiệm Tiêu."
Tiêu Hà gật đầu cười một tiếng: "Làm phiền bác sĩ Lưu rồi."
Sau đó... Đi đến bên cạnh Trần Thương, nhịn không được hỏi: "Tiểu Trần... Cậu sẽ làm?"
Anh biết Tiêu Hà chỉ làm nhiều nhất một lần nội soi cắt thịt thừa của dạ dày, mấy loại phẫu thuật kiểu này, anh ta làm không nổi.
Trần Thương gật đầu: "Ừm, vất vả cho anh Lưu rồi."
Lưu Kiện mỉm cười, không nhiều lời nữa: "Cố lên!"
Sở dĩ Trần Thương tìm Lưu Kiện là bởi vì phương thức gây tê của loại phẫu thuật này cũng không giống ca phẫu thuật thông thường, đối với bác sĩ gây tê cũng một loại khảo nghiệm. Lưu Kiện với tư cách là người đứng đầu gây tê khoa, trước kia, chính là gây tê cho Ngoại khoa lồng ngực, cho nên đối với loại gây tê này cũng biết.
Trình độ của bác sĩ gây tê cũng không khác với các bác sĩ ngoại khoa, chỗ thua kém hết sức rõ ràng.
Lần này nơi cần gây tê chính là khí quản cắm ống ông nội soi vào trong.
Lão Dương áp dụng tư thế phẫu thuật cho bệnh nhân cũng không phải là tư thế nằm ngửa thường dùng, mà là tư thế nằm nghiêng, bởi vì tại vị trí vết cắt có rất nhiều bộ vị, cần dùng đến vết cắt sau rìa ngoài ngực phải.
Sau khi gây tê, phẫu thuật lập tức được bắt đầu
Vương Dũng cũng không hỏi nhiều, chỉ là có chút kinh ngạc, dù sao thì... Đây là lần đầu tiên anh thấy Trần Thương làm phẫu thuật ngoại khoa lồng ngực, hơn nữa độ khó của ca phẫu thuật thực quản vẫn tương đối cao.
Tuyệt không phải chỉ đơn giản là khâu như vậy.
Tại vết khâu thực quản, vết rách còn bao trùm đến cuống màng phổi cánh ở thắt lưng.
Hơn nữa, bởi vì vị trí thực quản hết sức đặc biệt, lúc tách thực quản, dây thần kinh phân bố dày đặc, không cẩn thận sẽ tổn thương nên cần phải tập trung cao độ, vì vậy Vương Dũng có chút thấp thỏm cùng bất an.
Trần Thương quay người nhìn y tá, nói: "Đưa dao cho ta!"
"Đưa dao cho ta!"
Viện Viện nhìn Trần Thương đưa qua tới hai tay, nhịn không được mặt đỏ lên, cô vội vàng gật đầu.
Quả nhiên giống như các nàng nói, ngón tay thật là thon dài, cái này cần găng tay số mấy đây?
Còn có... Hắn thật rất nhanh sao?
Nghĩ tới đây, Khổng Viện Viện đối với ca phẫu thuật này tràn đầy chờ mong.
Mặc dù lần đầu tiên theo Trần Thương phẫu thuật, nhưng trên phố đã lưu truyền truyền thuyết về vị này đại thần.
Phải biết, phòng phẫu thuật là nơi mà bát quái cùng tin tức truyền bá nhanh nhất, mà Trần Thương lại là chủ đề lôi cuốn nhất trong đoạn thời gian gần đây.
Thậm chí trở thành đối tượng trung tâm mà thanh niên phụ nữ phòng phẫu thuật thường YY nhất.
Đặc biệt là lúc làm ca đêm, trời tối yên tĩnh không người phẫu thuật ban đêm, vì khu trục phòng phẫu thuật mang tới âm trầm sợ hãi, đám phụ nữ này luôn yêu thích kể một ít chuyện về những nam nhân có dương cương chi khí đến chấn chấn dương khí.
Phàm là y tá đã gặp qua Trần Thương ở phòng phẫu thuật, sau khi trở về đều tới bát quái một phen.
"Trần Thương thật sự rất lợi hại, có một lần sau khi Chu Hiểu Đông phẫu thuật mở bụng đã không làm được, kết quả Trần Thương đi vào, giải quyết thuần thục, gọn gàng mà linh hoạt, thật rất lợi hại!"
"Đây coi là cái gì, ngươi không biết đâu, có một lần phòng phẫu thuật số 3 chúng ta có một ca phẫu thuật quan trọng, cần nhanh chóng khâu mạch máu, các ngươi không biết tốc độ tay của Bác sĩ Trần đâu, tốc độ đó nếu không độc thân tám mươi một trăm năm tuyệt đối làm không được!"
"Đêm hôm đó, Trần Thương ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt viện trưởng Phòng, nói thật, thật rất là lợi hại... !"
Khổng Viện Viện nhìn Trần Thương, thật sự lợi hại như vậy sao?
----
Sau khi rạch từng tầng một ra.
Trần Thương tiến vào lồng ngực, phẫu thuật mới chính thức bắt đầu.
Lúc này, mặc dù không đủ năm, sáu tiếng, nhưng đã có lồng ngực đã hơi tích dịch.
"Hút dịch!"
Vương Dũng gật đầu, cầm qua dụng cụ rửa dịch, thận trọng bắt đầu thao tác.
Ngón tay Trần Thương rất thon dài, động tác cũng rất nhẹ nhàng linh hoạt.
Lúc này, thực quản bại lộ trước mặt mọi người, Lưu Kiện đứng ở xa có chút bận tâm, không hề rời khỏi phòng phẫu thuật.
Từ khi Lưu Kiện đi vào, trong lòng vẫn luôn nói thầm.
Từ khi nào mà Trần Thương biết làm phẫu thuật Ngoại lồng ngực?
Khoa cấp cứu, đừng nói Trần Thương, ngay cả chủ nhiệm Lý Bảo Sơn cũng chưa từng xử lí qua phẫu thuật lĩnh vực Ngoại khoa lồng ngực mà.
Trần Thương cũng coi là nửa đồ đệ của lão Trần, vì vậy Lưu Kiện cũng có chút hiểu rõ.
Chính là bởi vì hiểu rõ, vì vậy càng thêm lo lắng xảy ra chuyện.
Sau khi thực quản bại lộ, Tiêu Hà đứng ở đằng kia: "Tiểu Trần, ngay tại vị trí xương sườn số bốn, phía sau khoảng hướng 2 giờ."
Lưu Kiện nhịn không được nhắc nhở: "Tiểu Trần, cẩn thận một chút, thần kinh phế vị quá lộn xộn."
Trần Thương gật đầu không lên tiếng, cẩn thận từng li từng tí tách rời thực quản.
Rất thuận lợi, không bất kỳ cái gì ngoài ý muốn.
Sau khi xoay chuyển tới, vết thương bại lộ.
"Cái nhíp hiển vi "
"Cái kéo "
"Bông cầm máu "
"Nước muối sinh lí "
Khổng Viện Viện vội vàng gật đầu, từng cái đưa tới.
Trần Thương tiếp nhận cái kẹp cùng cái kéo.
Đem thực quản vết rách cơ tầng hướng phía cao thấp hai đầu, kéo dài vết thương, thẳng đến khi bại lộ vị trí loét niêm mạc.
Nhìn thấy Trần Thương thao tác, Tiêu Hà không khỏi nuốt ngụm nước miếng.
Có chút lo lắng...