Hắn vừa mới chuẩn bị nói Trần Thương tại sao lại làm cho vết thương lớn ra, thì đã thầm nói “thì ra là thế”
"Chỉ số bốn"
Sau đó mới là bước khâu.
Bởi vì bản thân thực quản đã có màng nhầy tổn thương, nếu như không chú ý, đơn thuần khâu tầng cơ, cũng không là lựa chọn sáng suốt.
Nói trắng ra, chính là sau khi khâu cũng sẽ không ổn định
Thậm chí tại hậu kỳ, nguyên bản có loét màng nhầy, sẽ còn tiếp tục tiếp tục tổn thương, dẫn đến thực quản bị phá hư, đến lúc đó, muốn chữa trị sẽ rất phiền toái
Người khác không hiểu những thứ này, thế nhưng bản thân Tiêu Hà làm ở nội soi, đối với kết cấu sinh lý cùng kết cấu phẫu thuật thực quản mười phần hiểu rõ.
Vừa rồi Trần Thương cắt vết thương, thật sự đã làm cho hắn sáng mắt
Nếu làm như vậy, sau khi thực hiện khâu loét thực quản, sẽ không bởi vì diện tích vết thương quá nhỏ mà gây nên hẹp thực quản.
Nghĩ tới đây, Tiêu Hà lập tức kích động.
Lúc này, mặc dù phẫu thuật vừa mới bắt đầu, nhưng hắn đã cảm thấy thành công một nửa.
Sau đó chính là khâu.
Khâu xác suất thành công, trực tiếp liên quan đến chức năng thực quản hậu kỳ.
Trần Thương cẩn thận cầm lấy chỉ số bốn, loại khâu này thật ra và khâu lỗ rò đường ruột, tuy có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Xe chỉ luồn kim, giống như hồ điệp đánh cờ, nhẹ nhàng linh hoạt vô cùng, nhưng lại điểm điểm xuyết xuyết.
Trần Thương khâu rất khéo léo, hắn lựa chọn kỹ xảo khâu gãy đầu, không chiếm dụng quá nhiều thực quản.
Cứ như vậy, sẽ rất thuận tiện cho việc khôi phục chức năng thực quản hậu kỳ.
Lưu Kiện không hiểu cái khác, nhưng hắn hiểu khâu
Trần Thương khâu như vậy, có thể nói là xảo diệu để thực quản có thể dùng không gian càng lớn, sau khi khôi phục hiệu quả sẽ tốt hơn.
Chẳng lẽ người khác cũng không biết khâu như vậy sao?
Dĩ nhiên không phải
Mọi người đều biết khâu như vậy rất tốt?
Nhưng có bao nhiêu người có nắm chắc có thể khâu được như vậy.
Thực quản cùng khí quan khác không giống nhau, nó là một lối đi, cho nên tại mọi thời khắc phải giữ thông suốt.
Thực quản chật hẹp, thì việc ăn uống của người bệnh là một chuyện rất phiền phức.
Có lẽ tất cả mọi người khi bị nghen thì có thể hiểu được, nên thực quản chật hẹp, cho dù ngươi ăn cơm cũng sẽ bị nghẹn
Thực quản thông suốt vô cùng quan trọng.
Vì sao người bệnh ung thư thực quản, đầu tiên chính là cảm giác được thực quản tắc nghẽn, rất nhiều thậm chí không đau, đơn thuần tắc nghẽn cũng sẽ làm cho tâm phiền ý loạn.
Vì vậy, đối với kỹ xảo cùng năng lực khâu này của Trần Thương, Lưu Kiện dám đánh cược, còn tốt hơn so với chuyên gia lúc trước đến Tỉnh Nhị Viện giúp làm phẫu thuật ngoại khoa lồng ngực
Rất nhiều thứ đều rất dễ hiểu, chỉ cần liếc qua là thấy ngay.
Mọi người cũng đều làm y học, thứ gì đều không cần nói ra.
Sau khi nhìn thấy, Lưu Kiện nhịn không được nói với Vương Dũng: "Tiểu Vương, xem thật kỹ một chút Thương lão sư của ngươi khâu, kỹ xảo khâu thực quản kia... Thật sự là lợi hại!"
Vương Dũng gật đầu, không nháy mắt nhìn chằm chằm mỗi một chi tiết nhỏ khi Trần Thương thao tác.
Trần Thương không nói lời nào, bởi vì dù sao cũng ca phẫu thuật đầu tiên như vậy vào tay, hắn muốn dốc hết toàn lực hoàn thành.
Bỏ ra bảy tám phút, Trần Thương mới hoàn thành khâu.
Khả năng này nếu người khác nhìn vào thì sẽ cười nhạo, khâu một thực quản mà tốn hao bảy tám phút, cái này thật là quá chậm.
Thế nhưng lúc này không phải lúc dùng nhanh chậm để cân nhắc kỹ thuật.
Trần Thương chính mình cũng không biết có bao nhanh
Giống như, ổn... Vững như chó
Khâu chậm, cũng không nghĩa là khâu dày, mà ngược lại, nguyên nhân Trần Thương chậm là tách riêng khâu màng nhầy cùng tầng cơ.
Lúc này, Trần Thương nói với Vương Dũng: "Khâu thực quản không nên quá dày, không nên quá chặt, lúc thắt nút cũng phải căng chùng vừa phải."
Vương Dũng không rõ ràng cho lắm, chỉ có thể xuống dưới kiểm tra sách, nhưng hiện tại ghi nhớ là được.
Sau đó, sau khi khâu hoàn tất, vá sau vết rách cần để cho thắt lưng bao trùm cuống màng phổi cánh, giống như vá bánh xe, thật ra chính là để bảo hiểm
Phẫu thuật cho tới bây giờ, đã kết thúc.
Việc cần làm bây giờ là chờ khôi phục.
Trần Thương đưa khâu cho Vương Dũng, gỡ găng tay của mình xuống, nhìn Tiêu Hà nói: "Chủ nhiệm Tiêu, xử lý cho người bệnh cái nằm viện đi, ống thông mũi – dạ dày tạm thời đừng làm, tiếp tục giảm sức ép, hậu kỳ ta lo lắng trung thất bị nhiễm khuẩn, khoảng thời gian này dùng một chút chất kháng sinh tác dụng rộng."
"Trong mười ngày này không thể ăn cơm, cấm ăn, sau mười ngày làm sạch thực quản, sau đó mới có thể uống nước."
"Dù sao, nước bọt cũng có độc!"
(DG: Nước bọt thật sự có độc, rất nhiều người bệnh bị rạn nứt thực quản cũng bởi vì không chú ý cho nên bị nước bọt của mình gây ra nhiễm khuẩn, dẫn đến tự mình hạ độc chết, vì vậy, theo góc độ y học, nước bọt thật có thể phun chết người! Vì vậy... Nếu như mọi người phun người nào đó, nhớ súc miệng rồi phun.)
Bên ngoài phòng phẫu thuật, người nhà đều đang lo lắng chờ đợi.
Khoảng thời gian này, Tiểu Dương trầm mặc không nói, có chút bất an, có chút lo lắng...
Người vợ lặng lẽ đi sau lưng hắn, nhẹ nhàng vỗ thân thể Tiểu Dương, không nói nhiều, đơn giản đặt tay ở sau lưng của hắn.
Nhiệt độ cơ thể truyền lại thường sẽ làm cho cho người có một cảm giác có thể dựa vào.
Tiểu Dương ngẩng đầu, nhìn ánh mắt lo lắng của vợ, cười nói: "Vợ à, ta không có chuyện gì đâu."
Người vợ ngồi xuống bên cạnh hắn: "Anh đừng quá lo lắng, lúc khó khăn hơn chúng ta đều có thể vượt qua, đây coi là cái gì? Lại nói, không phải còn có em đây sao? !"
Nghe vậy, cái mũi Tiểu Dương cảm giác hơi chua chua, nước mắt kém chút trào lên mà ra.
Quay người nhìn người phụ nữ quê mùa cục mịch, trên người bởi vì hoàn cảnh nên chỉ mặc một bộ đồ đã cũ, quần áo đều nhiều năm không mua...
Nghĩ tới đây, Tiểu Dương thở dài, trong lòng cười khổ một tiếng, mình thật vô dụng
Một người phụ nữ tốt như thế, đi theo mình liên tục phải chịu khổ.
Người vợ thấy thế, đưa tay sờ lên đầu tóc rối bời của Tiểu Dương: "Tóc dài rồi, cần phải cắt tóc, trở về ta cắt cho ngươi được không?"
Tiểu Dương dùng lực gật đầu.
Không bao lâu sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Bọn người Trần Thương cùng Tiêu Hà mới vừa từ phòng phẫu thuật đi ra, Tiểu Dương người một nhà vội vàng chạy lên.
"Chủ nhiệm Tiêu, thế nào?" Trong mắt Tiểu Dương viết đầy lo lắng.
Tiêu Hà cười trấn an nói: "Không có chuyện gì, phẫu thuật rất thuận lợi, nhưng, không thể lập tức về nhà, khoảng thời gian này trước đến khoa tiêu hóa nằm viện quan sát một đoạn thời gian."
"Còn có, vấn đề phí dụng, nếu như chính xác phân chia thì lần này là một loại tổn thương Iatrogenic, bệnh viện cũng có trách nhiệm, vì vậy về vấn đề chi phí, các ngươi không cần lo lắng!"
Tiểu Dương nghe xong, chẳng những không vui vẻ, ngược lại biến sắc! Vội vàng lắc đầu: "Không được không được, Chủ nhiệm Tiêu, cái này không thể được, ngài là nhân vật lớn, khác với chúng ta, không thể bởi vì chuyện của chúng ta trì hoãn tiền đồ của ngài, nếu bởi vì chúng ta mà ngươi phải giải quyết vấn đề này, cha ta khẳng định sẽ không tha thứ cho ta!"