Trần Thương ngẩng đầu, nhìn thấy mấy chủ nhiệm đang vây quanh thành một vòng tròn hiếu kỳ nhìn mình, hắn chẳng những không chút khẩn trương, ngược lại còn có chút mong chờ.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn làm phẫu thuật này trước mặt mọi người.
Nói thế nào nhỉ?
Có vài người, trời sinh đã trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý.
Chẳng qua đã làm 24 giờ nên cả người có chút mệt mỏi, Trần Thương đeo khẩu trang nhịn không được ngáp một cái.
Hắn lắc đầu, không thể để tinh thần như vậy mà làm phẫu thuật được, phẫu thuật thực quản khó hơn cắt ruột thừa rất nhiều, cần phải tập trung nghiêm túc.
Nghĩ tới đây, Trần Thương mặt không đổi sắc mặc áo phẫu thuật vào, tự mang kỹ năng khôi phục
Lập tức, Trần Thương cảm giác một trận rét lạnh, như bỗng nhiên có một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống... Nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly
Trần Thương run một cái.
Cái này mẹ nó, cảm giác này... Cũng quá kích thích đi?
Trần Thương nghiến răng nghiến lợi, trong tiểu thuyết, kỹ năng khôi phục của các nhân vật chính đều không phải ân ân a a cực kỳ thoải mái sao.
Cảm giác như được tắm gió xuân vậy.
Thế nhưng đến lượt mình khôi phục, thì lại là cột tóc lên xà nhà lấy dùi đâm vào đùi, sau đó tạc một chậu nước đá ướt sũng hết cả người.
Được rồi, không quản quá trình thế nào, kết quả tốt đẹp là được, điều mà Trần Thương cần lúc này là bản thân được thoải mái, tinh thần tăng gấp bội, cảm giác mệt mỏi lập tức biến mất toàn bộ.
Cả người giống như vừa tỉnh ngủ, sau khi tắm rửa, tinh thần đầy sảng khoái
Quay người nhìn y tá, Trần Thương bỗng nhiên sững sờ, sao nhìn người này hơi quen quen vậy ta?
"Đưa dao cho tôi."
Triệu Viện Viện nhìn Trần Thương, trong lòng có chút kích động, dù sao cảnh tượng hôm nay thật sự là quá hoành tráng, thấy không, một đám chủ nhiệm đứng xung quanh, ai mà không phải một người đứng đầu tỉnh Nhị Viện, nghĩ đến buổi tối có thể đi về chém gió thoải mái, nên có hơi khẩn trương.
Phẫu thuật bắt đầu, Đào Mật cùng Lý Bảo Sơn chủ động tới hỗ trợ.
Đào Mật thuộc ngoại khoa tim, mặc dù tim ngực không phải là chuyên môn của lão nhưng dù sao vẫn biết những kiến thức cơ bản.
Cho nên giúp một chút cũng không phải vấn đề gì lớn.
Bác sĩ đưa dụng cụ vá thực quản cho Trần Thương biến hóa cùng ảnh hưởng cực lớn, phẫu thuật không ít lần đã sớm làm cho tài nghệ của hắn trở nên điêu luyện.
Chậm rãi tách làn da, từng tầng từng tầng tiến hành phân tách.
Lý Bảo Sơn đã chuẩn bị kỹ càng bông cầm máu nhưng lại kinh ngạc phát hiện, vết cắt chảy rất ít máu.
Lý Bảo Sơn nhạy cảm nhận thấy, cách Trần Thương mở miệng vết thương đã tránh đi mạch máu không cần thiết, mà giống như lại không ảnh hưởng đến việc tiến hành phẫu thuật.
Chuyện này rõ ràng cho thấy Trần Thương rất am hiểu về các mạch máu dưới lớp mô da.
Bất luận thao tác nào cũng đều không phải tình cờ, đều cần phải không ngừng luyện tập mà học tập rồi đưa đến kết quả.
Thật sự là một người để ý từng chi tiết nhỏ
Nhưng mà... Luyện tập thế nào mới có thể có được kết quả như ngày hôm nay chứ?
Nghĩ tới đây...
Lý Bảo Sơn nhịn không được ngẩng đầu nhìn Trần Thương một cái.
Chỉ thấy Trần Thương cúi đầu, con mắt nhìn chằm chằm vào vị trí cần phẫu thuật, cẩn thận tỉ mỉ, vô cùng nghiêm túc.
Lý Bảo Sơn nhịn không được cảm khái mấy phần, thật sự là một hạt giống tốt
Nghiêm túc, tinh tế, thao tác để ý từng chi tiết nhỏ, đây chính là phẩm chất tốt đẹp mà một bác sĩ khoa ngoại nên có được
Lý Bảo Sơn bỗng nhiên có chút tự trách cùng áy náy, mình tựa hồ quá không để mắt đến các bác sĩ trưởng thành trong khoa.
Nghĩ tới đây, hắn thở dài...
Sau lần này trở về, có lẽ hắn nên xem xét một chút vào việc tập trung bồi dưỡng Trần Thương.
Nhưng... Dường như hắn chưa từng không coi trọng anh ta, hắn chỉ có thể nói rằng đứa trẻ này luôn luôn tạo ra những điều bất ngờ cho chính mình.
Cuộc phẫu thuật được tiến hành từng bước một và chẳng mấy chốc đã đến lúc phải tách thực quản ra khỏi mô xung quanh.
Khi phân tách thực quản, cần phải chú ý đến các mô và động mạch chủ xung quanh, ngàn vạn lần không thể để bất kì lơ là và bất cẩn nào xảy ra.
Lúc này, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, một người đàn ông gầy gò, không cao, có đeo kính giọng đen bước tới.
Cô y tá khéo léo giúp anh mặc quần áo vô trùng tử tế.
Lý Bảo Sơn quay lại nhìn thấy Vệ Chí lập tức gật đầu chào hỏi. Anh không nói thêm gì nhiều mà chỉ nhanh nhẹn nhường vị trí trợ thủ.
Thay vào đó, Vệ Chí cũng gật đầu đáp lại, vô thanh vô tức*
(*) Vô thanh vô tức: Không có âm thanh, không có hơi thở.
Hai người đã hợp tác rất nhiều lần, quan hệ cũng không tồi. Cả hai đều là người dày dặn kinh nghiệm trong phòng phẫu thuật, họ am hiểu tất cả mọi thứ và không cần phải nói nhiều lời với nhau.
Sau khi Vệ Chí đi qua, anh thấy một đôi mắt trẻ con trong suốt và yên tĩnh.
Lập tức có chút hiếu kỳ?
Người này là ai?
Trên người mặc chiếc áo blouse trắng, khuôn mặt được đeo khẩu trang kính đáo chỉ chừa lại đôi mắt lộ ra bên ngoài.
Vệ Chí đến đây là để phụ giúp phẫu thuật thực quản, không phải làm gì cả, đối với người mổ chính hay phụ đều không để trong lòng, sau khi tiếp nhận lời Lý Bảo Sơn, anh thuần thục bắt tay vào việc, liên tục trợ giúp Trần Thương bắt ngoé, rửa dịch, cầm máu.
Theo một cách có trật tự, ca phẫu thuật của Trần Phương đã tiến hành một cách thuận lợi hơn nhiều.
Lúc này, Trần Thương đang chuẩn bị tách thực quản, Vệ Chí cố gắng nhìn kĩ một chút.
Thế nhưng chưa đợi Vệ Chí phản ứng kịp thì Trần Phương đã tách ra thành công...
Người này... Vệ Chí ngây người ra.
Phương pháp này hơi có chút... Hơi thú vị
Không đúng
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt của Vệ Chí lập tức hơi nheo lại, nó thực sự làm người ra đắn đo suy nghĩ.
Rất hợi hại
Tinh tế
Chính xác
Quả quyết
Một số từ ngữ hình dung về tài nghệ hiện lên trong đầu của Vệ Chí.
Vị bác sĩ trẻ tuổi này là chuyên gia từ đâu tới?
Vệ Chí không nhịn được mà mong chờ vào động tác tiếp theo.
Bước tiếp theo là vá vết nứt trên thực quản.
Vệ Chí đưa kẹp kim tới, Trần Phương tiện tay lấy một chiếc kẹp, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Trần Phương hơi ngước lên nhìn và thấy người đối diện không biết từ bao giờ đã không còn là Lý Bảo Sơn.
Không có gì lạ...
Chủ nhiệm Lý lợi hại thì có lợi hại, nhưng trình độ trợ thủ thì còn không bằng Vương Dũng, vẫn là người này tốt hơn nhiều.
Trần Phương đột nhiên nghĩ rằng bây giờ thực hiện chỉ là tiểu phẫu, cơ bản là một mình đảm nhiệm được, nhưng sau này chính mình sẽ là ngưu bức hơn, nếu mà làm đại phẫu chắn chắn phải cần bồi dưỡng một nhóm trợ thủ, theo cách nói của Vương Dũng thì hiện tại trình độ của trợ thủ cũng cần phải cải thiện.
Trong khoảng thời gian này Trần Thương cảm thấy mình được mời rất nhiều lần.
Cuộc phẫu thuật vẫn tiếp diễn.
Bước khâu lại chính là ưu thế của Trần Phương.
Lớp viêm mạc và các cơ có những vết thương rạn nứt, có lẽ chúng được bảo quản tương đối tốt.
Nên, mặc dù miệng vết thương của lão Dương xem ra lớn hơn một chút, nhưng độ khó thực sự đã ít hơn rất nhiều.
Vết rạn nứt ở thực quản của lão Dương thuộc tổn thương mãn tính, tổn thương ở niêm mạc rõ ràng hơn, nhưng Lưu Văn Quân thì khác, nó thuộc loại vết thương chỉ rạn nứt nên khâu lại rất dễ dàng.
Dễ thì dễ, nhưng Trần Phương lại càng thêm nghiêm túc.
Bởi vì loại vết thương rạn nứt này có thể đạt được hiệu quả như mong đợi sau khi hồi phục.
Ngoài ra, vì vết thương sẽ để lại mô sẹo, để ngăn chặn tình trạng hẹp thực quản do mầm thịt mọc thêm nên Trần Phương rất chú ý khâu này sao cho thật khớp.