Lưu Kiện thấy rằng có ba điểm đánh giá cao trong ca phẫu thuật của Trần Phương.
Đầu tiên là khai dao, thời điểm khai dao rất chuẩn xác, sắc bén quả quyết, giống như trong vạn quân lấy ngay đầu của chỉ huy địch.
Thứ hai là phân li (tách), cách phân lí rất ổn định, giống như núi đá Thái Sơn, vững như núi.
Thứ ba là khâu lại, bước khâu rất vi diệu và tinh tế, những mũi kim khâu đều như là đang sáng tạo nên một tác phẩm nghệ thuật.
Mỗi lần thấy Trần Thương phẫu thuật, Lưu Kiện không thể không có thêm mấy phần cảm phục.
Không chỉ riêng hắn, lần đầu tiên Vệ Chí thấy Trần Phương làm phẫu thuật cũng không khỏi nuốt vài ngụm nước bọt, vị bác sĩ này... Rất là lợi hại nha
Từng bước, từng bước tiến hành có thứ tự mà không một chút hoảng loạn.
Trần Phương trông như một vị lão tướng quân, bày binh bố trận, điều binh khiển tướng, phóng khoáng mà tự do
【Đinh! Nhiệm vụ khâu lại rạn nứt thực quản level 37 đã hoàn thành, thu hoạch được: Kinh nghiệm lâm sàng + 300; kinh nghiệm phẫu thuật + 300; điểm kỹ năng + 1. 】
Thành công, sau khi tháo khẩu trang xuống, Trần Phương ngay lập tức trở thành tâm điểm
Mọi người trong phòng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phương.
Những người từng biết anh chợt cảm thấy có chút lạ lẫm
Những người không biết cũng chỉ biết cảm khái, thật quá lợi hại
Khổng Viện Viện có chút phấn khích, anh ta đang nhìn tôi, đang nhìn tôi.
Phẫu thuật kết thúc.
Bệnh nhân được đẩy ra ngoài, rốt cuộc Trương Tấn Phong cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, mà lúc này, Trương Yên vẫn đứng yên ở chỗ cũ nhịn không được uống một viên thuốc an thần
Phẫu thuật cuối cùng cũng thành công, cô cũng có thể cho người bệnh cùng gia đình họ một đáp án hài lòng rồi.
Nghĩ tới đây, Trương Yên một mặt tò mò nhìn Trần Thương, cô chưa từng gặp qua Trần Thương, cũng chưa nghe nói đến, hơn nữa nghe nói là bởi vì Trần Thương còn nhiều lần bị Tống Cường khoa y vụ phê bình.
Thế nhưng lại tựa hồ cảm thấy Trần Thương có chút quen mắt
Vốn dĩ Trương Yên cho rằng lần trước Tống Cường chủ động từ chức là bởi vì chọc phải nhân vật quan trọng gì, bây giờ thấy bộ dáng Trần Thương như vậy, cũng không giống với tin đồn thần bí mà mọi người nói tới, cái gì mà có người chống lưng.
Ngược lại cảm thấy Trần Thương rất tốt...
Hơn nữa, cộng thêm lần Trần Thương phẫu thuật này, Trương Yên không khỏi nhìn Trần Thương bằng con mắt khác.
Trương Tấn Phong bước tới, trông rất là vui mừng, chậm rãi đi lên phía trước, đánh giá Trần Thương, lông mày cũng giãn ra, mắt cười nói: "Bác sĩ Trần, vất vả cho cậu rồi! Thật sự là làm phiền cậu quá. Nếu không phải có cậu, khoa chúng tôi thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì "
Trần Thương cười cười: "Chủ nhiệm Trương ngài đừng khách khí quá, các khoa vốn là nên tương trợ hợp tác với nhau. Ta chính là làm việc mình nên làm mà thôi..."
Trương Tấn Phong nhìn Trần Thương không kiêu không gấp, bộ dáng thoải mái, cũng nhịn không được hài lòng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn thấy trong mắt Trần Thương tràn đầy vui mừng, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần hảo cảm.
【Đinh! Độ thiện cảm của Trương Tấn Phong + 10. 】
Trương Tấn Phong quay người nhìn Vệ Chí, chủ động đưa tay: "Chủ nhiệm Vệ, phiền anh đi một chuyến xa như vậy, thật sự rất cám ơn."
Vệ Chí lắc đầu, lấy khẩu trang xuống, cười nói: "Đừng khách khí, đây là chuyện cứu người, sao có thể nói phiền hà? Đây chính là công việc chung của chúng ta mà!"
"Lại nói, nếu như hôm nay tôi không đến, làm sao có thể nhìn thấy một ca phẫu thuật xuất sắc như vậy được chứ?"
Nói đến đây, Vệ Chí quay người bắt đầu đánh giá Trần Thương, nhìn vị tinh anh soái khí này, một chàng trai trẻ tuổi phóng khoáng, cảm khái một tiếng: "Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, lớp sau tiến bộ hơn lớp trước!"
"Tiểu tử, cậu tuyệt lắm, ca phẫu thuật này khiến tôi có phần được dẫn dắt, say này mong được giao lưu hợp tác nhiều hơn, tôi là Vệ Chí, chủ nhiệm khoa ngoại lồng ngực của bệnh viện nhân dân tỉnh."
Vệ Chí chủ động đưa tay, Trần Thương thấy thế vội vàng đưa hai tay đáp lễ.
"Chủ nhiệm Vệ, tôi là Trần Thương, tôi ngưỡng mộ ngài từ lâu rồi, hội thao ngoại khoa mỗi năm, tôi đều nhìn thấy ngài trên sân khấu. Thật cao hứng khi có thể quen biết với ngài."
Trần Thương thật lòng nói.
Vệ Chí tán thưởng Trần Thương như vậy cũng không có nghĩa là Vệ Chí không có kĩ thuật tốt, trước mắt ca phẫu thuật cấy ghép nội tạng của tỉnh Đông Dương là làm tại ngoại khoa lồng ngực bệnh viện nhân dân tỉnh.
"Có thời gian thì đến Nhân Dân tỉnh, người trẻ tuổi phải giao lưu nhiều, học hỏi nhiều! Về sau có gì cần thì cứ liên hệ với tôi, tôi rất xem trọng cậu, tiểu tử!"
Trần Thương gật đầu, chủ động tiến lên trao đổi phương thức liên lạc cùng Vệ Chí.
Xưa nay không ai chê quen nhiều hơn một người bạn hay là trưởng bối, những thứ này đều có nhiều hỗ trợ đối với tương lai.
Vệ Chí cũng không ở lại quá lâu, chào tạm biệt với bọn người Lý Bảo Sơn xong liền vội vàng rời đi.
Thời gian của bọn hắn không nhiều, tỉnh Nhân Dân với tư cách là bệnh viện đứng đầu tỉnh Đông Dương, gánh chịu trách nhiệm rất nặng, mà chủ nhiệm mỗi khoa, đều phải giữ tốt cửa ải, đảm bảo tốt sinh mệnh mọi người cho tới phút cuối.
Việc này không khác gì việc bảo vệ tướng lĩnh quốc gia, trách nhiệm rất to lớn
Nếu như nói những chủ nhiệm này đều là tướng lĩnh chống lại bệnh tật, thì Trần Thương là một chiến sĩ xông pha chiến đấu, đã bộc lộ tài năng trong lĩnh vực này.
Sau khi mọi người trao đổi một chút, cũng dần trở nên quen thuộc hơn.
Kỳ thật chủ yếu cũng chính là Trương Tấn Phong, cười tủm tỉm nhìn Trần Thương, càng nhìn càng thích, nhịn không được hỏi: "Tiểu Trần, ngươi có đối tượng chưa?"
Trần Thương còn chưa kịp nói gì, Lý Bảo Sơn lập tức tiếp lời câu chuyện.
"Aizz... Tiểu Trần do quá mức quan tâm công việc, nên không có thời gian chăm sóc bản thân, cái này... Chủ nhiệm Trương, khoa các cô toàn là nữ y bác sĩ trẻ tuổi, có gì cô giới thiệu cho tiểu Trần một người đi!"
Trương Tấn Phong lập tức nở nụ cười: "Phụ khoa nhiều phụ nữ, bác sĩ cũng nhiều, bệnh nhân lại càng nhiều, thế nhưng những người đến phụ khoa khám bệnh, ngươi tỉ mỉ nghĩ lại đi, nếu không phải thai phụ, thì chính là vô sinh, anh nói hai kiểu đối tượng này, ta nên giới thiệu thế nào cho tiểu Trần bây giờ?"
"Lại nói nữ bác sĩ chúng tôi... Đó cũng là nữ cường nhân, nguyên một đám còn mệt mỏi hơn so với khoa cấp cứu các anh! Tiểu Trần tìm bác sĩ khoa chúng tôi, vậy thì hai vợ chồng này có khi chỉ ở phòng phẫu thuật mới có thể gặp mặt, về nhà khẳng định là không có cơ hội!"
Trương Tấn Phong là một người phụ nữ mập mạp gần sáu mươi tuổi, nhìn qua vui vẻ hòa ái, cười lên càng giống với dì ở nhà kế bên, nói tới nói lui hài hước cực kỳ.
"Tôi nếu như giới thiệu cho tiểu Trần, về sau người khác nói Trương Tấn Phong tôi không tử tế nha!"
Đám người nghe xong, lập tức cười lên ha hả, ai có thể ngờ vị tiểu lão phu nhân mập mạp trước mặt này lại là một danh y cấp quốc gia của tỉnh Nhị Viện chứ?
Trương Tấn Phong chuyển sang đối tượng khác, bỗng nhiên nói: "Nhưng mà, ngược lại tôi thật sự có một cô cháu gái, làm việc ở trung tâm sinh sản, công việc không vất vả, đi làm cũng rất thanh nhàn, dáng dấp cũng không tệ, có muốn làm quen không?"
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng, hắn tạm thời không có tâm tình, cũng không thời gian suy nghĩ mấy chuyện này.
Hôm nay, sau khi hết bận còn phải đi đón em trai đi khai giảng, sau đó ngày mai chuẩn bị tham gia lễ chào đón tân sinh viên, làm gì có nhiều thời gian như vậy để đi xem mắt.
Lại nói, hiện tại hắn còn phải dành thời gian cho việc nghiên cứu làm sao công lược bác sĩ Mạnh, bây giờ người ta chính là kho kĩ năng của mình, muốn học kỹ năng, hiện tại trước phải cố gắng tăng độ thiện cảm lên.
Lỡ như...
Lỡ như bản thân mình tìm bạn gái, vị Mạnh lão sư kia ăn dấm thì làm sao bây giờ?
Độ thiện cảm kiếm không dễ, Trần Thương vẫn quyết định cố mà trân quý.
Trần Thương cười tìm cái lý do xin từ chối thiện ý của Trương Tấn Phong.
Chọc cho mọi người cười thật vui vẻ.