Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 249 - Chương 250: Tôi Thật Không Có Muốn Chia Rẽ Hai Ngươi Đâu

Khi bac si mo hack full
Chương 250: Tôi Thật Không Có Muốn Chia Rẽ Hai Ngươi Đâu
 

Tỉnh Nhiên thấy Trần Thương chợt dừng bước, lập tức sửng sốt một chút, lại thấy khoé miệng Trần Thương đang cười trộm, nhịn không được hỏi.

"Bác sĩ Trần, có chuyện gì hả?"

Trần Thương lắc đầu, móc điện thoại ra: "Tôi chợt nhớ tới một chuyện rất thú vị."

Tỉnh Nhiên cười nói: "Ồ? Nói nghe được không?"

Trần Thương gật đầu: "Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy bao trùng phổi này rất hiếm gặp, nên tính gửi cho bạn của tôi xem."

Nói đến đây, Trần Thương cầm lấy điện thoại, gửi cho Tần Duyệt một tin nhắn:

"Ăn cơm chưa?"

Tần Duyệt: "Mời ta ăn cái gì?"

Trần Thương: "Suy nghĩ nhiều, tôi chỉ định hỏi một chút ăn hay chưa."

Tần Duyệt: "Cút, lão nương đang dùng cơm, không rảnh nói với cậu, lát nữa còn phải trực ca đêm!"

Trần Thương: "Nha! Ăn rồi à? Ăn thì tốt, gửi cho cô xem một món đồ tốt, thức ăn!"

Tần Duyệt sững sờ, chẳng lẽ Trần Thương đang có món ngon gì?

Tiện nhân này

Nghĩ tới đây, Tần Duyệt cười lạnh một tiếng: "Hôm nay cha tôi tự mình xuống bếp!"

Tần Hiếu Uyên cười ha hả nhìn Tần Duyệt cầm điện thoại, quyệt miệng, về tin nhắn, nhịn không được nói: "Lúc ăn cơm đừng nghịch điện thoại!"

Tần Duyệt gật đầu, lúc này, Trần Thương bỗng nhiên gửi ảnh chụp tới, sau khi Tần Duyệt ấn mở, lập tức...

"Cái ĐM cả nhà anh... !"

Một tiếng chửi thề kém chút nữa đem Tần Hiếu Uyên dọa đến tay run

Thịt heo vừa mới gắp lên đã rơi trên mặt đất,

Đau tim

Rất đắt nha

Tần Duyệt nhìn thấy đồ ăn trước mặt, bỗng nhiên một chút cũng không muốn ăn.

Thức ăn vừa mới kẹp đến bên miệng lại cảm thấy có hương vị là lạ

Tần Hiếu Uyên nghe thấy Tần Duyệt một câu cái đm cả nhà anh, lập tức đen mặt lại, trừng mắt Tần Duyệt, nhịn không được quát lớn: "Tần Duyệt, con gái con đứa, con làm gì vậy chứ! Có tố chất một chút có được hay không!"

Mẹ của Tần Duyệt cũng nhìn thoáng qua Tần Duyệt: "Thật tốt cái gì vậy?"

Đang nói chuyện, cầm lấy điện thoại của Tần Duyệt, lập tức nhìn thấy một màn không thể diễn tả, một trận cảm giác khó chịu theo dạ dày dâng lên: "Ọe! Ta vào phòng vệ sinh."

Lần này khiến Tần Hiếu Uyên ngây ngẩn cả người, tiện tay cầm điện thoại lên, mí mắt lập tức trực nhảy

Cái này... Cái này... Cái quái gì?

Thật buồn nôn

Cái này đang ăn cơm đó, lại gửi ký sinh trùng

Tần Hiếu Uyên không thể không nói rất chuyên nghiệp, một cái nhìn đã nhận ra là ký sinh trùng, nhưng... Nghĩ tới nghĩ lui, bữa cơm này thật không thể ăn nữa

Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên cảm thấy một trận tê cả da đầu, thật vất vả xuống bếp một bữa, kết quả bị một tấm hình phá hủy

Cầm lấy điện thoại xem một chút thấy ghi người gửi là: "Trần Thương!"

Sau khi Trần Thương gửi cho Tần Duyệt, sau đó mở danh sách bạn bè ra xem.

Dù sao với tư cách là một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc, những thứ này đều xem như là chiến lợi phẩm

Những thứ như nang sán, u nang, cắt bỏ hoại tử này....

Đó đều là những chiến tích tuyệt vời của bác sĩ khoa ngoại, rất nhiều người đem nó gửi cho bạn bè xem.

Đến bây giờ thì Trần Thương mới biết Trương Hữu Phúc có tới tận hai nick Wechat và hai chiếc điện thoại

Một chiếc điện thoại chứa đầy hình các món ăn ngon, chiếc còn lại đều là vật phẩm của phòng trưng bày phẫu thuật.

Trong đó có những túi mật quái dị, ruột thừa đặc biệt hay là u nang hiếm thấy… v.v

Trần Thương cảm thấy rằng mình nên phổ cập khoa học cho bạn mình, cho họ thử nếm mùi vị của sán lá phổi để mở mang hiểu biết hơn.

Đương nhiên Trần Thương thề là không phải mình muốn câu like.

Nghĩ về điều này, Trần Thương mở danh sách bạn bè, viết một ít tin với hình ảnh kèm theo.

“Bảo đao Đồ Long, ai dám tranh phong, đã bắt được quái vật hiếm cấp 51: quái vật sán lá phổi! Kèm hình ảnh!”

Trần Thương nhìn kỹ lại một chút nữa và rất hài lòng khi thấy góc độ cái ảnh chụp của sán lá phổi rất mới lạ, lại chi tiết và rõ ràng, nhất định sẽ thu hút được nhiều sự bàn tán của mọi người.

Sau khi gửi đến danh sách các bạn bè, anh không thấy Tần Duyệt nói gì về tin nhắn của mình, thành ra Trần Thương có chút dương dương tự đắc rồi nhét điện thoại trở lại túi.

Vừa hát vừa đi ra ngoài.

Nghĩ đến bộ dạng Tần Duyệt sau khi thấy được bức ảnh, tâm tình của Trần Thương vui vẻ không ít, tinh thần sáng khoái, và giai điệu nhỏ ngâm nga từ miệng cũng trở thành một bài hát dân tộc rực rỡ.

(Tươi mới bao trùng là thức ăn đồ ăn

Mềm mại nội nang phía dưới trùng chính dô ta nào

Dạng gì tiết tấu là nhất nha nhất lắc lư

Màu hồng phấn trứng trùng để ngươi càng thoải mái)

...

Tỉnh Nhiên tò mò với nét mặt không hiểu nhìn Trần Thương, tự hỏi anh ta vì sao lại cao hứng thế?

Và sao cảm thấy bài hát này nghe quen thế nhỉ?

Vừa rồi thấy anh ấy gửi cho bạn mình một bức ảnh, dường như người kia là nữ.

Chẳng lẽ là bạn gái?

Tỉnh Nhiên tò mò hỏi: “Bác sĩ Trần? Anh gửi bức ảnh đó cho bạn mình, cô ấy có vui không?”

Trần Thương ngập ngừng một chút.

Tần Duyệt có vui không? Trần Thương cũng không biết, nhưng Tần Duyệt sẽ ghi nhớ

Nghĩ đến đây, Trần Thương nhìn Tỉnh Nhiên nói với giọng chắc chắn: “Nhất định sẽ khó quên được, dù sau cô ấy chưa bao giờ nhìn qua vật đó.”

Tỉnh Nhiên ồ lên một tiếng...

Như thể đang suy nghĩ gì đó khẽ gật đầu.

Hắn cảm thấy mối quan hệ khác phái của Trần Thương rất có duyên, tất nhiên nó vẫn có nguyên nhân, nếu như so sánh anh ta với mình thì mình thường bận rộn công tác nên thực sự có chút lạnh nhạt với Cảnh Nhiên.

Nghĩ đến đây, anh cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Cảnh Nghiên: “Bảo bối, em đang làm gì đó?”

Vài giây sau có tiếng Cảnh Nghiên đáp lại: “Trường đưa bọn em cùng nhau đi ăn? Bên anh kết thúc chưa?”

Thật tình mà nói, lúc nhận được tin tức này Cảnh Nghiên quả thật rất vui vẻ và kích động, dù Tỉnh Nhiên rất ưu tú nhưng lại không hiểu lòng của con gái lắm, trong chuyện tình cảm anh luôn có chút cứng nhắc, nhưng mà... Dù sao ai cũng không thể hoàn mỹ mọi thứ, Tỉnh Nhiên như thế đã là rất tốt, ít ra anh không đi ra ngoài hái hoa ngắt cỏ.

Do đó khi nhìn thấy Tỉnh Nhiên quan tâm mình là cô đã rất vui vẻ.

Tỉnh Nhiên gật đầu: “Ừm, anh cho em nhìn xem thứ này hay này, đảm bảo em chưa thấy bao giờ!”

Cảnh Nghiên hạnh phúc mong đợi: “Được rồi, là thứ gì ạ, em có chút mong chờ đây.”

Tỉnh Nhiên liền đem ảnh chụp gửi sang.

Nghĩ đến gộ dáng vui vẻ của Cảnh Nghiên, anh liền hài lòng cười cười rồi nói thêm một câu: “Ăn cơm đi, anh sẽ sớm trở về.”

Trần Thương nhìn Tỉnh Nhiên cười mà không hiểu nổi, quay người lại hỏi. “Cậu gửi... Cho ai vậy?”

Tỉnh Nhiên mỉm cười: "Gửi bạn gái tôi, nha! Không đúng, phải gọi là vợ, vì hai chúng tôi sắp kết hôn rồi."

"Cô ấy làm bên nội khoa, chưa từng gặp qua vật này, nên vừa trông thấy nhất định sẽ rất hiếu kì."

Trần Thương sững sờ...

Cái này...

Cảnh Nghiên giống như sợ nhất côn trùng đi...

Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được nuốt nước miếng, đau lòng nhìn lướt qua Tỉnh Nhiên: "Nếu không cậu hãy thu hồi lại tin nhắn nhanh đi, dù sao thì con gái chắc chắn không ưa thích cái này..."

Tỉnh Nhiên cười nói: "Học y nên không sao đâu."

Đột nhiên Trần Thương lại có cảm giác thời gian cử hành hôn lễ của Tỉnh Nhiên và Cảnh Nghiên sẽ có thể bị trì hoãn.

Nhưng cụ thể là trì hoãn trong bao lâu, thật là khó mà đoán ra...

Nghĩ tới đây, Trần Thương không khỏi có chút rối rắm.

Thậm chí còn có chút thấp thỏm, tôi thật không có muốn chia rẽ hai ngươi đâu...

Ai...

Bình Luận (0)
Comment