Vì hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường, nên tất cả những người được mời tới đều được chuẩn bị sẵn cho một phòng khách sạn bên cạnh trường học.
Cho dù là có người phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nhưng bữa tiệc liên hoan đã được chuẩn bị sẵn đâu ra đấy, nên chắc chắn nó vẫn được tiến hành.
Dù sao đây cũng là ngày tròn sáu mươi năm thành lập trường.
Với tư cách là người nhà và bạn học, nên Cảnh Nghiên cũng được mời tới đây, người ngồi trong bàn này đều là những lực lượng trung kiên trong ngành y học tại tỉnh Đông Dương, dù sao Cảnh Nghiên cũng chưa có đủ sự uy tín lâu năm để ngồi cùng một chỗ thực lực với chủ nhiệm.
Tính tình Cảnh Nghiên hướng ngoại, giỏi về giao tế, cùng mọi người cười nói rất vui vẻ, cũng rất hòa hợp.
Nhưng vẫn là người tốt nghiệp Hiệp Hòa, cộng thêm việc đi cùng Tỉnh Nhiên, nên mọi người vẫn để chừa lại cho chút mặt mũi.
Nhưng mà...
Bỗng nhiên...
Vừa rồi Cảnh Nghiên vẫn còn cười cười nói nói, đột nhiên lại cầm điện thoại quăng ra, hét lên một tiếng.
Hành động này đã dọa đám người đang ngồi đấy đến tay chân run rẩy, canh trên bàn đổ lênh láng, đĩa thịt heo xào kĩ rơi vãi trên mặt đất.
Đắt cỡ nào đâu...
Cả đám nhịn không được ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt Cảnh Nghiên tái nhợt đi trông thấy, rõ ràng là bị giật nảy mình vì chuyện gì đó.
Người lúc nào cũng đi bên cạnh bác sĩ nội khoa Tân Yến Nhịn xuống hỏi: "Cảnh Nghiên, cô không sao chứ?"
Cảnh Nghiên quay người chạy về phía phòng vệ sinh.
Phải nằm ở bồn rửa tay mất nửa ngày
Sắc mặt trắng bệch, trong đầu không ngừng hiện lên cái hình ảnh buồn nôn kia
Đã từ rất lâu, rất lâu rồi....
Cảnh Nghiên y nguyên không thể tiêu tan.
Nghĩ đến Tỉnh Nhiên, Cảnh Nghiên liền nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát hắn ra
Năm đó tên Trần Thương đáng ghét đã cho mình nhìn thịt heo sán, về sau bị cảm giác buồn nôn đeo bám ròng rã cả tráng trời, thiếu chút nữa là chia tay rồi
----
Hiện giờ đã là bảy giờ hơn, Tiền Lượng đưa Trần Thương và Tỉnh Nhiên về, thấy khói sương mù quen thuộc, ông ta hít một hơi thật sâu, rồi lại nhẹ nhàng thở ra.
Khói sương mù dù đắng, nhưng thật chẳng biết tại sao, mà Tiền Lượng lại cảm thấy không khí trong phẫu thuật không mang lại cảm giác an tâm như vậy đâu?
Vẫn là hít lấy cái khói sương mù này dễ chịu hơn...
"Đi thôi, chúng ta đi ăn liên hoan, những người được mời hầu như đều là bạn học đại y khoa Đông Dương với chúng ta, dù gì cũng là ngày thành lập trường, tranh thủ cơ hội này gặp mặt nhau cái đi!" Tiền Lượng nhìn về phía Trần Thương, vừa cười vừa dụ dỗ hắn.
Kỳ thật Trần Thương cũng rất muốn đi ăn cơm chực, nhưng anh nhìn lướt qua Tỉnh Nhiên, do dự mất nửa ngày.
Vạn nhất Cảnh Nghiên hoài nghi là chính mình giật dây Tỉnh Nhiên gửi ảnh chụp, cái này sẽ không tốt lắm.
Hơn nữa...
Trần Thương nhìn Tỉnh Nhiên vui vẻ, có chút tiếc hận.
Sau này Bác sĩ Tỉnh, thời gian cũng không dễ chịu a...
Nghĩ tới đây, Trần Thương cười nói: "Tiền viện trưởng, không cần, bệnh viện còn có chút việc, ta phải trở về, sẽ không quấy rầy mọi người."
Tiền Lượng nhẹ gật đầu: "Vậy được rồi, hôm nay cũng muộn rồi, hôm nào có thời gian tới ngồi một chút, ta có việc muốn tâm sự cùng ngươi."
Trần Thương gật đầu: "Nhất định!"
Tiền Lượng vừa nói chuyện đưa Tỉnh Nhiên lên xe.
Trần Thương nhìn Tỉnh Nhiên hào hoa phong nhã không rành thế sự bộ dạng, bỗng nhiên có chút băn khoăn, nhịn không được gọi cậu ta lại.
"Bác sĩ Tỉnh!"
Tỉnh Nhiên sững sờ, quay đầu nhìn Trần Thương, cười: "Bác sĩ Trần có chuyện gì sao?"
Trần Thương do dự một chút, nói: "Hãy tự chăm sóc bản thân mình cho tốt!"
Tỉnh Nhiên có chút mờ mịt, là có ý gì?
Chăm sóc tốt bản thân?
Thực sự anh đã nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không rõ Trần Thương rốt cuộc có ý gì....
Nhưng vẫn dùng thái độ nho nhã đáp lại, "Ừm, được, cảm ơn bác sĩ Trần đã quan tâm!"
"Hôm nay có dịp hợp tác cùng bác sĩ Trần, tôi rất vui, hi vọng sau này sẽ có cơ hội gặp lại!"
Trần Thương gật đầu: "Ừm! Bảo trọng!"
Nhìn chiếc xe đi xa dần, Trần Thương có chút hoài nghi thân thể nhỏ bé của Tỉnh Nhiên có thể trải qua cuộc khảo nghiệm được không đây, ai... Hi vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ đến đai đen của Cảnh Nghiên, Trần Thương nhịn không được lắc đầu.
【Đinh! Chúc mừng ngài, thu hoạch được kỹ năng kiểm tra hình ảnh bộ ngực cấp hoàn mỹ. 】
Trần Thương nhẹ gật đầu, đây quả thật là một kỹ năng tốt.
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là chỉ có bộ ngực.
Quá ngắn và nhỏ.
Nếu như có thể hướng lên trên một chút liền có thể thêm kỹ năng kiểm tra hình ảnh cái đầu, thật là tốt biết bao?
Nếu không thì hướng phía dưới dài một chút, có thể thêm kiểm tra hình ảnh phần bụng, cái đó cũng không kém.
Được rồi, được rồi...
Làm người không thể quá tham lam.
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Thương thức dậy thật sớm, tinh thần sảng khoái đi đến phòng cấp cứu.
Vừa mới vào đến cửa lớn, Trần Thương đã trông thấy Tiểu Lâm đang bận rộn chuẩn bị.
Trần Thương cười nói: "Tiểu Lâm, tối hôm qua trực đêm hả?"
Tiểu Lâm hừ lạnh một tiếng: "Hừ!"
Trần Thương sững sờ, có chuyện gì vậy chứ?
Trần Thương nghĩ nghĩ, con gái mà, mỗi tháng đều có vài ngày như vậy, dễ hiểu, dễ hiểu
Sau đó đi tới văn phòng.
Lúc này, Thường Lệ Na nghe thấy tiếng động, cầm theo một cái ống tiêm chạy ra: "Được lắm Trần Thương, anh là cố ý đúng không!"
"Xem tôi hôm nay có chỉnh chết anh không!"
Trần Thương sững sờ: "Chờ một chút, Na Na chờ một lát, để tôi chết một cách rõ ràng được không?"
Thường Lệ Na hừ lạnh một tiếng: "Chết được rõ ràng? Tốt! Anh qua đây!"
Trần Thương lắc đầu: "Cô buông vũ khí trong tay đã!"
Lúc này, bởi vì vẫn chưa tới giờ giao ban, bảy giờ rồi nhưng người bệnh lại không thấy một mống, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho công tác buổi sáng.
Ngay lúc Trần Thương đang nói chuyện
Bỗng nhiên một đám y tá trong tay cầm huyết áp khí, truyền dịch khí, nhiệt kế, máy theo dõi đường máu... Tất cả đều chạy ra
"Trần cẩu, mau dừng lại!"
"Trần cẩu không được nhúc nhích!"
Trần Thương ngu người, đến cùng thì tôi đã làm sai chuyện gì?
Sao tất cả lại như hung thần ác sát
Y tá trưởng Điền Hương Lan cũng vội vã chạy tới, từ xa đã chỉ vào Trần Thương nói: "Trần Thương! Cậu qua đây, tôi cam đoan đánh không chết ngươi!"
Trần Thương càng thêm trợn tròn mắt.
Tối hôm qua tôi đã mộng du?
Cợt nhả tất cả các cô hay sao?
Nghĩ tới đây, Trần Thương có chút lo lắng bất an, trước kia không có tật xấu này mà
Trần Thương một mặt ủy khuất: "Y tá trưởng, tôi cảm thấy có phải mọi người có hiểu lầm gì đó với tôi không!"
Điền Hương Lan cười lạnh một tiếng: "Hiểu lầm? Hay cho một câu hiểu lầm, tới đây, cậu tự xem một chút, từ đâu mà có hiểu lầm!"
Đang lúc nói chuyện, Điền Hương Lan cầm lấy điện thoại, mở ra giao diện tin nhắn Wechat của mình và Trần Thương: "Cậu xem một chút, cậu đã gửi cái gì đó?"
"Con trai của tôi vốn đã lười ăn cơm, tối hôm qua sau khi trông thấy tin nhắn Wechat cậu gửi, nó khóc suốt một đêm, sống chết cũng không chịu ăn cơm, sáng sớm hôm nay còn nói với tôi rằng mơ thấy ác mộng! Cậu xem chuyện tốt mà cậu làm đi!"
Trần Thương sững sờ: "Không đúng, y tá trưởng, tôi cũng không có thói quen nhắn tin riêng với mọi người!"
Y tá phía sau hừ lạnh một tiếng: "Không có! ? Anh xem thật kỹ một chút lịch sử trò chuyện của mình đi!"
"Tối hôm qua chúng tôi không thể yên ổn mà ăn cơm ăn, cậu lại lần lượt gửi ảnh cho nguyên một đám, cậu là chê gửi một người xem không đủ sao?"
"Đúng rồi! Trần Thương, cơm tối hôm qua để dành cho cậu hết đó, cậu ngoan ngoãn đi ăn hết cho tôi!"
"Trần cẩu, ăn cơm, sẽ tha tội chết cho anh..."