Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 251 - Chương 252: Tết Trung Nguyên

Khi bac si mo hack full
Chương 252: Tết Trung Nguyên
 

Trần Thương thấy tất cả mọi người nói như vậy, bán tín bán nghi lấy điện thoại ra kiểm tra, mở ra lịch sử tin nhắn.

Khi vừa mở ra, lập tức trợn tròn mắt

Mẹ nó?

Mình gửi tin nhắn cho họ từ bao giờ thế

Mình lại gửi ảnh phổi bao trùng cho toàn bộ bọn họ?

Trần Thương một mặt mờ mịt.

"Tôi... Tôi... Điện thoại của tôi có vấn đề, tôi thật không có gửi mà!"

Mọi người: "Anh cảm thấy chúng tôi sẽ tin sao?"

Trần Thương:...

Trần Thương cảm giác chính mình rất ủy khuất, thật rất ủy khuất, tôi rõ ràng cái gì cũng không làm, thế nhưng vì sao lại có tin nhắn gửi cho bọn họ?

Sau khi xin lỗi một phen kèm theo tặng mỗi người một ly trà sữa, thật vất vả mới giải quyết xong, nhưng Trần Thương vẫn không nhịn được mang nghi hoặc trong lòng.

Chẳng lẽ gặp quỷ?

Đúng rồi

Hôm nay là ngày mười lăm tháng bảy, Tết Trung Nguyên...

(DG: Ngày 15/7 âm lịch, vừa là ngày lễ Vu Lan, vừa là ngày Tết Trung Nguyên. Lễ Vu Lan là lễ báo hiếu còn Tết Trung Nguyên là ngày xá tội vong nhân.)

Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được run rẩy một cái.

Mẹ nó, không thể nào?

Nghĩ tới đây, Trần Thương chợt phát hiện đang giữa ban ngày lại có chút lạnh lẽo.

Lần này thật khiến Trần Thương bị dọa sợ.

Chẳng lẽ ở phòng phẫu thuật của tỉnh Nhân Dân đã gặp phải thứ gì không sạch sẽ?

Trần Thương nhíu mày.

Cả ngày hôm nay đều bận rộn phẫu thuật, nhưng mà đều là một vài phẫu thuật bình thường, một vài bệnh nhân viêm ruột thừa, viêm túi mật, sỏi mật.

Sau khi Trần Thương thực hiện vài ca, nhớ tới một chuyện, đó chính là chuyện ban thưởng vết cắt nhỏ.

Nhưng Trần Thương có chút hiếu kỳ, vì cái gì những người kia còn không có học được vết cắt nhỏ?

Cũng quá ngu ngốc đi

Phúc túi nhỏ của bản thân mà một người cũng không có thu hoạch được.

Nghĩ tới đây, Trần Thương không khỏi có chút buồn bực.

Trong lúc phẫu thuật, Trần Thương chợt nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, nhịn không được hỏi y tá: "Viện Viện, cô ở phòng phẫu thuật có từng thấy qua cái thứ gì không sạch sẽ không?"

Khổng Viện Viện sững sờ: "Bác sĩ Trần... ý của anh là?"

Trần Thương suy nghĩ một phen: "Ví dụ như là mấy cái ma quỷ, đại loại vậy..."

Khổng Viện Viện trầm mặc, một lát sau, mới chậm rãi nói: "Có đấy..."

Lần này, Trần Thương cảm giác nhiệt độ ổn định trong phòng phẫu thuật trong nháy mắt giảm xuống mấy độ.

Lúc này Vương Dũng đang cắt ruột thừa, bỗng nhiên nói: "Tôi nhớ đoạn thời gian trước, không phải nói có người ở thùng xe trông thấy có người nhảy lầu sao?"

Khổng Viện Viện nuốt ngụm nước miếng: "Kỳ thật, âm khí trong phòng phẫu thuật rất nặng."

"Hơn nữa, trên cơ bản phòng phẫu thuật thường xuyên có người chết mà!"

"Tết năm ngoái, một lần trực ca đêm, chị Tiểu Linh và chị Tuệ đều không đến, một mình tôi ăn tết thay ca, tôi còn cho rằng một mình sẽ không có chuyện gì, thế nhưng ngày đó tôi luôn cảm thấy phòng phẫu thuật có gì đó lạ lắm, nửa đêm dường như đã trông thấy có bóng người bay tới bay lui trong phòng phẫu thuật."

Trần Thương nghe xong, xấu hổ cười một tiếng: "Không đến mức vậy chứ?"

Khổng Viện Viện lắc đầu: "Đêm hôm đó tôi một mình không dám ngủ, chạy đến khoa gây tê hàn huyên với bác sĩ Lưu nguyên một đêm."

"Ngày hôm sau tôi liền đi chùa xin bùa bình an đó."

"Bác sĩ Trần, nói như thế nào đây, có nhiều thứ, nói có thì có, nói không có thì khả năng sẽ không có, nhưng đám con gái chúng tôi tương đối nhát gan, vì lẽ đó... Thà rằng tin là có đi!"

Một phen khiến Trần Thương càng thêm nghi ngờ.

----

Giữa trưa, một cô bé chạy vào khoa cấp cứu, trong tay ôm hộp cơm màu hồng vội vàng chạy vào văn phòng.

Sau khi đi vào, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút nhưng không tìm được Trần Thương.

Lúc này, Vương Khiêm bỗng nhiên cười nói: "Ai u, Điềm Điềm, đến tìm Trần Thương hả?"

Tiểu Điềm Điềm nhìn thoáng qua Vương Khiêm, mắt to chớp chớp nhẹ gật đầu: "Vâng!"

Y tá trực cấp cứu nở nụ cười: "Điềm Điềm, lại đến thăm ông xã đó à!"

Khuôn mặt nhỏ của Điềm Điềm đỏ lên, cũng không nói gì.

Trần Thương vừa mới trở về khoa cấp cứu, chỉ nghe thấy có người gọi: "Trần Thương, tiểu tình nhân của cậu lại tới."

Trần Thương sững sờ, liếc cửa ra vào một cái: "Điềm Điềm? Sao em lại tới đây, ba mẹ đâu?"

Lúc này, ở cửa ra vào, Từ Lương cùng vợ mình đi đến: "Bác sĩ Trần, lại gây thêm phiền toái cho cậu rồi, Điềm Điềm nhất định phải tới thăm cậu, chúng tôi suy nghĩ một chút cũng nên đến thay thuốc, cho nên dẫn theo nó tới."

Trần Thương cười cười, tiểu gia hỏa này rất đáng yêu mà.

Trần Thương sờ lên đầu Điềm Điềm: "Đi thôi, tôi trước đi cho thay thuốc cho ngươi."

Điềm Điềm làm bộ như nữ chủ nhân, lắc đầu: "Ăn cơm trước, sắp nguội rồi, mẹ làm sủi cảo."

Từ Điềm Điềm bày ra tư thế một bộ không ăn cơm thì sẽ không đi, Trần Thương bất đắc dĩ, sau đó ngồi xuống ăn sủi cảo.

Điềm Điềm giống như thường ngày ngồi ngắm Trần Thương ăn cơm, lau miệng chi Trần Thương, sau đó nghiêng khuôn mặt chờ Trần Thương hôn một cái.

Sau đó mới ngoan ngoãn đi thay thuốc.

Dù sao cũng là trẻ con, khôi phục rất nhanh.

Cuối cùng Điềm Điềm mới lưu luyến không rời ôm cơm hộp rời đi, ủy khuất nói: "Trần Thương, em còn sẽ tới thăm anh nha, hu hu..."

Vừa ra cửa, lại oa oa oa khóc lên.

Chọc cho mọi người một trận chế giễu.

Trần Thương nhìn thấy bộ dạng Điềm Điềm thật khả ái, bỗng nhiên cũng muốn có một đứa con.

Nhưng mà, tựa hồ bản thân anh còn chưa có bạn gái...

Hơn tám giờ tối, hôm nay trong đêm bỗng nhiên gió nổi lên, cửa lớn phòng cấp cứu đang đóng, nghe thấy tiếng gió thổi ở bên ngoài, sau đó chậm rãi trời bắt đầu đổ mưa lốp bốp.

Ý tác Nhạc Nhạc bỗng nhiên lên tiếng: "Hôm nay là mười lăm tháng bảy là tết Trung Nguyên, lúc trên đường đến trực ca đêm tôi có thấy người ta đốt vàng giấy... bây giờ trời lại mưa."

Y tá già Phạm Hà nhẹ gật đầu: Không nên nói lúng tung, coi chừng nó ám trên người cô."

Nữ y tá thực tập sinh nhỏ tuổi đột nhiên hỏi: "Thầy Phạm, thầy từng gặp những thứ không sạch sẽ rồi hả?"

Nghe xong những lời này, y tá già Phạm Hà khẽ biến đổi sắc mặt, cũng không nói chuyện nhiều.

Mà Nhạc Nhạc thấy thế nên vội vàng nói: Thầy Phạm, nói một chút đi!"

Phạm Hà ở tỉnh Nhị Viện cũng đã rất nhiều năm rồi, nay đã bốn mươi tuổi, nghe thấy tất cả mọi người hỏi như vậy, đành nhỏ giọng nói ra: "Cũng có một số việc kì quái."

"Dù sao bệnh viện cũng không phải là nơi đặc biệt sạch sẽ gì, lúc đó tôi vừa tới đây không lâu, khi đó vẫn là cựu lâu lâu, có sáu tầng và khoa sản nằm ở tầng ba."

"Tôi sợ nhất là trực ca đêm!"

"Bởi vì có đôi khi buổi tối ở đó luôn nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, vừa nghe thấy tiếng trẻ con khóc tim tôi liền đập loạn xạ."

Trần Thương cũng đang đi tới, đứng gần cô y tá đứng bên ngoài: "Khoa sản có trẻ con không phải là chuyện rất bình thường sao?"

Phạm Hà lắc đầu, nói tiếp: "Là bình thường, thế nhưng tiếng khóc đó không phải từ trong phòng truyền ra!"

"Trước đây, các y tá chúng tôi trực ban đêm cạnh phòng xử lý, tiếng khóc chính là từ nhà kho phát ra! Thời điểm buổi tối tôi đi WC do vừa mới tỉnh ngủ lại nhớ cái kia thì luôn cảm thấy trong lỗ tai mình truyền đến âm thanh trẻ con khóc."

"Khi đó tôi cũng rất sợ hãi, cho nên vội nói chuyện này lại với thầy tôi, về sau bà ấy trông thấy tôi, nhỏ giọng nói: Trước kia nó không phải nhà kho mà là phòng xử lý, nơi để nạo thai! Nói chung thời điểm lúc trước do kế hoạch hóa gia đình nên rất nhiều nhà mang thai con thứ hai đều đưa đến bệnh viện cho sinh non.. không biết đã chết bao nhiêu đứa trẻ rồi."

"Lúc đó tôi nghe xong liền bị dọa cho sợ!"

Bình Luận (0)
Comment