Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 254 - Chương 255: Sớm Biết Vậy Đã Nghe Lời Bác Sĩ Trần

Khi bac si mo hack full
Chương 255: Sớm Biết Vậy Đã Nghe Lời Bác Sĩ Trần
 

“Chào, tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Tần Duyệt thấy thế, ngược lại ngượng ngùng cười một tiếng: “Ừm, rất ngon.”

Trần Thương hừ lạnh một tiếng: “Nói đi, làm thế nào chứ?”

Tần Duyệt sững sờ, con mắt chớp chớp nhìn Trần Thương, toát ra cầu khẩn, điềm đạm, đáng yêu: “Đều như vậy, anh xem đó mà làm là được rồi...”

Trần Thương lập tức trợn tròn mắt, có phải tôi đã cầm nhầm kịch bản

Tần Duyệt nhất định là cảm thấy mình cái gì cũng không dám, đúng không?

Nghĩ tới đây, Trần Thương cười dâm tà một tiếng, trực tiếp cầm lấy ngón trỏ tay phải, nhẹ nhàng ấn cằm Tần Duyệt, hướng phía Tần Duyệt trên mặt thổi một làn gió thơm: “Vậy tôi đây liền không khách khí!”

Đang khi nói chuyện, Trần Thương cười lạnh bĩu môi liền chọc lên mặt Tần Duyệt

Hắn ngược lại muốn xem xem tiểu yêu nữ này còn có thể kiên trì tới khi nào.

Chỉ thấy mặt Tần Duyệt đỏ lên, con mắt tranh thủ thời gian nhắm lại, lông mi dài nhấp nháy, đến cả bắp chân bên phải cũng hơi nhếch lên...

Cái này mẹ nó, rõ ràng là đang hưởng thụ...

Cứ như vậy, chính mình không phải lên muốn Tần cẩu liếm sao?

Hay là bỏ đi?

Không được

Không cho Tần cẩu biết mặt một lần, nàng cũng không biết giới hạn của bản thân ở đâu nữa

Trần Thương cảm giác tim chính mình đập càng lúc càng nhanh

Anh hiểu được, đây là một trận đọ sức tâm tính cùng tâm tính

Cũng là một trận quyết đấu mặt đối mặt

Giờ khắc này, không có đúng sai

Chỉ có thắng bại

Khoảng cách đang không ngừng thay đổi...

20cm... 10cm... 6cm... 3cm...

Tim Trần Thương lúc này như bị dao cắt, anh đã có thể cảm giác được nhịp tim của mình hình như xuất hiện song P dị thường, nhịp xoang không ngừng tăng tốc, nhóm sóng QRS rút ngắn thời gian, tần suất tăng tốc, Trần Thương biết rõ, đây là biểu hiện của tỉ lệ tăng tốc tâm thất...

Nhưng là, đây tuyệt đối không phải vì động tâm! Khẳng định không phải...

Đây chỉ là khẩn trương mà thôi.

Trần Thương đã có thể cảm giác được lỗ mũi Tần Duyệt thở ra khí tức ngọt ngào.

Loại hương vị đó rất quen thuộc: Xem thường, khinh thường, trào phúng.

Nếu như nhất định phải dùng một câu để hình dung, đây tuyệt đối là:

Anh... Tới đây

Trần Thương nghiến răng nghiến lợi, con mắt nhìn sang bộ ngực Tần Duyệt, bỗng nhiên hiểu rõ cổ nhân nói qua một câu:

Không chưng màn thầu tranh khẩu khí

Hiện tại, anh đã hiểu rõ câu nói này rồi, còn được chứng kiến người thật.

Mình giờ phút này... Không phải chính là như vậy sao?

Màn thầu không cần

Nhưng, khí thì nhất định phải ra

Ai sợ ai

Khoảng cách giằng co ở vị trí 3 cm tựa hồ kẹp lại.

Trần Thương cắn răng một cái, giậm chân một cái, nội tâm gầm thét một tiếng: Liều mạng

Ngay lúc này, anh bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện ra một điều kinh khủng...

Tần Duyệt lại chủ động xông tới, khoảng cách nháy mắt chỉ còn 1 cm...

Không thể nhịn

Trong lòng Trần Thương hung ác

Không thành công, sẽ thành nhân

Ngay lúc này, Trần Thương cắn răng một cái muốn hạ miệng xuống.

Bỗng nhiên... Cửa kít a một tiếng mở.

Sau khi Lý Bảo Sơn mở cửa đi vào, bỗng nhiên trông thấy một màn này.

Tràng diện một trận quỷ dị

Lý Bảo Sơn khụ khụ một tiếng, tự nhủ: “Ý? Chìa khóa của tôi để chỗ nào rồi?”

Lúc nói chuyện, chỉ dám nhìn chằm chằm lên trần nhà, cũng không dám dời tầm mắt xuống, vừa nghĩ vừa nói, cau mày, hai tay còn sờ vào trong túi, tựa hồ thật sự là đang tìm chìa khoá.

Thế nhưng ông rõ ràng đã mở cửa, còn muốn tìm chìa khoá làm gì nữa

Lúc nói dối, ông có thể có lý chút hay không?

Sau khi nói xong, Lý Bảo Sơn lại thở dài: “Ừm, hẳn là ở văn phòng rồi! Tôi phải đi xem một chút, hiện tại mới 7 giờ 40 phút... Ừm, khoảng cách giao ban còn có 20 phút, thời gian cũng đủ rồi! Còn phải đi mua bữa sáng nữa.”

Lẩm bẩm nửa ngày, Lý Bảo Sơn đóng cửa lại xoay người rời đi.

Trần Thương rất muốn đi lên gọi chủ nhiệm lại hỏi một chút, khoảng cách giao ban còn 20 phút là có ý gì?

Cũng đủ rồi là có ý gì?

Xem thường ai vậy hả?

Ông cho rằng đột phá khoảng cách 1 cm này cần 20 phút sao?

Đang lúc Trần Thương chuẩn bị hạ miệng, bỗng nhiên Tần Duyệt đã bứt ra rời đi, nhẹ nhàng nói câu: “Ai nha!... Tịch mịch a...”

Sau khi nói xong, vừa gật gù đắc ý, vừa ủ rũ, còn giơ ngón trỏ tay phải lên không ngừng lắc lư trái phải, đi tới phòng thay quần áo nữ.

Hai tay Trần Thương nắm chặt, nếu có móng tay, khẳng định đâm vào trong thịt, chỉ chờ máu tươi chảy ra

Nghiến răng nghiến lợi đứng tại chỗ, trong mắt tràn đầy phẫn nộ

Tần cẩu, cô quả thực nham hiểm cực độ

Ức hiếp thiếu niên là hèn

Sông có khúc người có lúc

Ngươi chờ đó cho ông

Một ngày nào đó, tôi sẽ để cho cô quỳ xuống hát bài ca bội phục

Hơn nữa, ca từ tôi muốn tự mình viết

Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm giác mình đã bị Tần Duyệt làm nhục,

Không đúng, là vũ nhục...

Cũng không đúng, là khuất nhục...

Cũng không phải, hẳn là ô nhục, di nhục... kết hợp một thể.

Cái gì cũng có

Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm thấy mối thù lớn này.

Nhất định phải báo

Mắt thấy sắp tới tám giờ, Trần Thương thu dọn quần áo, đi đến văn phòng bác sĩ.

Lúc đầu Trần Thương buồn ngủ đến mí mắt có chút nặng, đột nhiên bây giờ cảm giác toàn thân mình tràn đầy tinh lực.

Anh phải cố gắng, phải xử lý Tần nhân vật phản diện này

Lúc này, Lý Bảo Sơn chậm rãi đi đến, nhìn mọi người: “Bắt đầu giao ban.”

Trần Thương nhìn thấy Lý Bảo Sơn đến, luôn cảm thấy có chút không thoải mái, vì sao cứ cảm thấy hơi xấu hổ... Cảm giác muốn đỏ mặt.

Quay người lặng lẽ nhìn thoáng qua Tần Duyệt, phát hiện con bé này tựa hồ không có bất kỳ phản ứng gì, bình tĩnh, rất thản nhiên

... Tư... Cô gái này quá độc ác

Trần Thương do dự, tự tạo cho mình một địch nhân đáng sợ như vậy có phải là không tốt lắm hay không?

Có lẽ mình có thể chủ động nhận sai trước?

Mời cô ta ăn một bữa cơm, ký hiệp ước hòa bình?

Nghĩ tới đây, Trần Thương tựa hồ quên hết tất cả khuất nhục, dù sao kẻ địch quá cường đại, quả thật quá hung ác

Được rồi, được rồi...

Giao ban xuống cấp cứu, Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, liền trở về đi ngủ, cho dù là làm bằng sắt, cũng nhịn không được cấp cứu cả đêm.

Chỉ là chẳng biết tại sao, Lý Bảo Sơn bỗng nhiên gọi Trần Thương lại: “Tiểu Trần?”

Trần Thương gật đầu: “Vâng, chủ nhiệm, ngài gọi tôi.”

Lý Bảo Sơn do dự một chút: “Cái này... Nghỉ ngơi thật tốt!”

Trần Thương:...

Ông lại xem thường ai vậy

Hôm sau, Tỉnh Nhiên làm xong xuôi tất cả thủ tục nhậm chức, vừa mới tới báo danh với chủ nhiệm trong khoa, sau khi ra khỏi bệnh viện, cảm giác toàn thân trên dưới đau nhức vô cùng.

Trên người không chỗ nào là không đau mỏi.

Giữa trưa nên đi chỗ nào ăn cơm đây?

Tùy tiện tìm một chỗ thích hợp một chút là được rồi.

Dù sao cơm trong nhà, Cảnh Nghiên dù là cho chó ăn cũng chắc chắn sẽ không cho mình ăn.

Nghĩ tới đây, Tỉnh Nhiên nhịn không được thở dài.

Aizz...

Sớm biết vậy đã nghe lời bác sĩ Trần.

Bình Luận (0)
Comment