Hiện tại Tỉnh Nhiên đột nhiên cảm giác được hiện tại giáo dục cấp cao còn tồn tại một vài hạn chế.
Đặc biệt là công tác đào tạo tiến sĩ, hậu tiến sĩ, hẳn là nên thêm vào một vài chương trình học mới, ví dụ như «Nên kết giao với nữ giới như thế nào », «Làm sao để trở thành một người chồng ưu tú », « Làm sao để con gái được vui vẻ », « Làm sao để hài lòng mẹ vợ »....
Dù sao tất cả mọi người đều đã trưởng thành, suốt quá trình dài ở trường học đều không có thời gian kết giao với bạn gái, nên không có nhiều kinh nghiệm đối đãi người khác phái.
Nghĩ tới đây, Tỉnh Nhiên đột nhiên cảm giác được đây là một phương hướng nghiên cứu rất có tiềm lực
Dù sao người như mình có cả khối người.
Nhưng mà chính mình coi như may mắn, gặp được Cảnh Nghiên.
Anh cảm thấy Trần Thương ở lĩnh vực này hẳn là chí ít có kỹ năng của hậu tiến sĩ
Nghĩ đến hôm qua bác sĩ Trần một mặt chân thành nói với mình nên trân trọng, Tỉnh Nhiên đột nhiên cảm thấy người này nhất định là một người có kinh nghiệm trong chuyện đó, có lẽ anh nên cùng bác sĩ Trần giao lưu trao đổi nhiều hơn, học hỏi lẫn nhau.
Đều nói đồng hành là oan gia, đều là làm về Ngoại khoa lồng ngực khẳng định sẽ tâm tồn khúc mắc.
Nhưng Tỉnh Nhiên xưa nay không cho rằng như vậy, anh cảm thấy một người bạn hợp tác là mấu chốt của thành công.
Mục tiêu của anh không chỉ có riêng làm một chủ nhiệm khoa thong dong tự tại ở Đông Dương Nhất Đại, mà cái anh ta cần chính là một hậu thuẫn vững chắc, mượn đó để tạo nên một đội ngũ ngoại khoa lồng ngực ưu tú.
Nhưng... Sau khi trở về, tốt xấu nửa nọ nửa kia, nơi không tốt cũng nổi bật ra, đó chính là khuyết thiếu một người bạn hợp tác ưu tú.
Mà Trần Thương kỳ thật cũng rất không tệ, tuổi trẻ, có năng lực, cách làm người cũng thiện lương.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên quyết định mời Trần Thương tới ăn một bữa cơm.
Dù sao mới đến, anh cũng không có bạn bè, Trần Thương tựa hồ là một lựa chọn tốt.
Làm người trượng nghĩa, chân thành
Cũng không có nhiều tiểu tâm tư, hẳn là có thể kết giao một phen.
Nghĩ tới đây, Tỉnh Nhiên cầm lấy điện thoại, bấm số Trần Thương.
Lúc này, Trần Thương vừa mới tỉnh ngủ, nhìn thấy Tỉnh Nhiên gọi điện đến, tim đập có chút mạnh và loạn nhịp, lỡ như... Cảnh Nghiên tìm mình tính sổ, nên làm sao đây?
Đúng! Lỡ như là Cảnh Nghiên, có khi gọi nhầm số
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhấc máy, nhưng anh lại không mở miệng nói ra bất cứ lời nào: "...."
Tỉnh Nhiên nhìn thấy kết nối, vội vàng nói: "Bác sĩ Trần, cậu rảnh không? Cùng đi ăn một bữa cơm trưa nhé?"
Trần Thương hơi nghi hoặc một chút: "Chỉ cậu và tôi?"
Tỉnh Nhiên thở dài, ngượng ngùng cười một tiếng: "Đúng vậy, hôm qua không nghe lời khuyên của cậu, gửi ảnh đó cho vợ, nên đoán chừng trong thời gian sắp tới tôi sẽ không có cơm ăn..."
Trần Thương cam đoan mình tuyệt đối không cười trên nỗi đau của người khác: "Được rồi, vậy hãy để tôi mời đi, dù gì bác sĩ Tỉnh cũng vừa mới tới Đông Dương, vẫn chưa quen thuộc nơi này lắm, chúng ta hãy hẹn ở Thiên Nhai đi."
Không biết vì sao, Trần Thương có chút đau tim nhìn Tỉnh Nhiên.
Vào giữa mùa hè, Trần Thương đưa Tỉnh Nhiên tới một tiệm lẩu với những món ngon đặc sắc.
Hai người ăn khí thế ngất trời.
Trò chuyện cũng khí thế ngất trời
Thử đánh giá nghiêm túc một lần, Trần Thương chợt nhận ra người tên Tỉnh Nhiên này tính cách cũng không tệ, có thể học nghiệp kiếp sống lâu dài, khiến Tỉnh Nhiên không bị lây nhiễm với những người kia ở bệnh viện.
Ngược lại rất thẳng thắn, thậm chí có chút đơn thuần
Sau khi ăn xong, Tỉnh Nhiên chân thành nhìn Trần Thương: "Bác sĩ Trần, tôi cảm giác chúng ta là người chung một đường."
Trần Thương sững sờ, do dự một chút, quan sát Tỉnh Nhiên, trong lòng thầm hiện lên một câu nói nhưng lại không phát ra tiếng: Bác sĩ Tỉnh, chúng ta thật ra là người từng trải....
Nhìn Trần Thương không nói lời nào, dứt khoát lưu loát nói, "Thật!"
"Tôi về Đông Dương, tuyệt đối không đơn giản chỉ muốn làm một chủ nhiệm, tôi muốn chế tạo ra một đội ngũ chuyên về ngoại khoa lồng ngực tại Đông Dương, xây dựng một đoàn đội.... Hi vọng có thể mời cậu gia nhập cùng chúng ta!"
Trần Thương sững sờ: "Cái này... Bác sĩ Tỉnh, trong đoàn đội đó bao gồm những ai?"
Mặt Tỉnh Nhiên đỏ lên, xấu hổ cười một tiếng: "Hiện tại chỉ có tôi, về sau sẽ có tôi và cậu."
Trần Thương cười nói: "Không cần vội, tôi đang ở Tỉnh Nhị Viện rất tốt, như nếu sau này bác sĩ Tỉnh có gì cần trợ giúp thì vẫn có thể gọi điện thoại cho tôi, ngược lại nếu sau này tôi có gặp phải vấn đề gì không giải quyết được, cũng mong bác sĩ Tỉnh có thể xuất thủ tương trợ."
Tỉnh Nhiên gật đầu: "Nhất định rồi!"
Một bữa cơm ngồi đến hai giờ, hai người uống hai chai bia.
Căn bản Trần Thương nghĩ là Tỉnh Nhiên có thể uống được bia, vì dù gì cũng là cậu ta ngỏ ý mời trước, thật không ngờ mới uống được hai ngụm đã bắt đầu sặc.
Tỉnh Nhiên ngượng ngùng nói: "Tôi rất ít khi uống bia rượu, nhưng hôm nay đi ăn một bữa với bác sĩ Trần, cũng được coi như buổi làm quen thân, cảm thấy nếu không uống chút thì sẽ không phù hợp với không khí."
Trần Thương lập tức cười, bác sĩ Tỉnh này thật sự là người sống nội tâm.
Nhưng đến khi uống hết hai chai, Tỉnh Nhiên đã vội vàng lắc đầu, biểu hiện chóng mặt không thể tiếp tục uống thêm.
Đỡ Tỉnh Nhiên vào xe, Trần Thương đột nhiên lại cảm thấy có chút thấp thỏm.
Dù sao... Cảnh Nghiên tựa hồ cũng không thích uống rượu.
Lắc đầu, Trần Thương cảm thấy, hẳn là Cảnh Nghiên không thích chính mình uống rượu
Không sai
Hôm nay Tỉnh Nhiên tâm tình đặc biệt tốt, học giả Trần Thương khẽ hát, quả nhiên tâm tình dễ chịu hơn rất nhiều.
Đánh một giấc ngon lành đến giữa trưa, lúc tỉnh dậy, Tỉnh Nhiên đi tới mở cánh cửa, lập tức nhìn thấy sắc mặt xanh xám của Cảnh Nghiên xuất hiện ở cửa ra vào, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt không có ý tốt.
Nhìn khắp người Tỉnh Nhiên toàn hương vị lẩu và mùi rượu, lập tức sững sờ
Hung hăng khịt khịt mũi, Cảnh Nghiên lập tức nổi trận lôi đình
"Anh giỏi đấy Tỉnh Nhiên, biết tôi không cho ăn cơm cho nên ra ngoài lêu lổng chơi bời!"
"Còn uống đúng không?"
"Ái chà chà nhìn xem anh giỏi chưa kìa."
"Lão nương đây đang tính xem xét anh là lần đầu phạm sai lầm, đang tính tha thứ cho anh nên mới cố ý về sớm để nấu một bữa ăn ngon, thật không ngờ, Tỉnh Nhiên anh cũng không tầm thường nha!"
"Nói, đi ăn với ai?"
Tỉnh Nhiên lập tức nghẹn lời.
"Anh..."
Cảnh Nghiên biến sắc: "Anh cái gì mà anh!"
Tỉnh Nhiên: "Trần..."
Cảnh Nghiên: "Trần cái gì trần!"
----
Lúc giao ban sáng thứ sáu, Lý Bảo Sơn báo với mọi người một tin tức, nói thiết bị hiển vi khoa cấp cứu phòng phẫu thuật bên khoa ngoại đã có đầy đủ.
"Gần đây sẽ dần dần khai triển đối với công tác phẫu thuật và điều trị các bệnh về ngoại thương tay, tiểu Trần, bây giờ cậu là quân chủ lực, phối hợp với chủ nhiệm An, thật tốt hoàn thành phòng phẫu thuật ngoại khoa tay."
Trần Thương gật đầu đáp ứng.
Điều này khiến mọi người trong khoa có chút hiếu kỳ.
Đến cùng là Trần Thương đã học được kĩ năng phẫu thuật ngoại khoa tay ở đâu?
Trần Thương vừa đáp ứng, bỗng nhiên thanh âm hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở.
【Đinh! Hành trình ngoại khoa tay: Hoàn thành 500 lần khâu gân bắp thịt, thu hoạch được một phần phục kiện chỉ nam gân bắp thịt. 】