Trong hai văn phòng, tất cả mọi người đều vỗ tay cho Tần Tường
Thật sự là một ý tưởng tuyệt diệu, là một thiết kế thiên tài, là một lựa chọn quỷ phủ thần công da liễu
Liền Vương Ngọc Sơn cũng nhịn không được khen ngợi
"Diệu! Thật là diệu, chủ nhiệm Tần quả nhiên lợi hại, ý tưởng này thực sự là quá tốt rồi! Chủ nhiệm Tần đúng là khiến tôi có cái nhìn khác về Đông Đại Nhất viện, có thể nghĩ ra một loại phương pháp thiết kế đặc sắc tuyệt luân như vậy, người bình thường không thể làm nổi!" Vương Ngọc Sơn nói ra từ đáy lòng
Chủ nhiệm của ngoại khoa tay Lục viện thành phố Ma Đô am hiểu nhất là cấy ghép mô da cũng nhìn mà than thở khen không dứt miệng
"Đúng vậy! Ý nghĩ này thực sự là quá tốt, Chủ nhiệm Tần, ý nghĩ này của ông có thể nói là làm cho người ta mở rộng tầm mắt, xem ra sau này hai viện chúng ta nên tăng cường giao lưu cùng hợp tác!"
Nghe một đám chủ nhiệm Lục viện thành phố Ma Đô khoa trương như vậy, Tần Tường thật cảm thấy thể xác và tinh thần đều thoải mái rất nhiều, cực kỳ thoải mái
Vương Ngọc Sơn cảm khái một tiếng, sau đó cười nói: "Không biết Chủ nhiệm Tần nghĩ như thế nào lại đưa ra một phương pháp cấy ghép mô da như vậy? Tôi phải thỉnh giáo, học tập một chút!"
Tần Tường sững sờ, đúng vậy...
Sao mình có thể nghĩ ra một phương pháp thiết kế thiên tài như vậy?
Nghĩ tới đây, bản thân Tần Tường cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được...
Ông cảm giác mình là linh quang lóe lên, bỗng nhiên nước chảy thành sông, giống như là bỗng nhiên được ông trời ban cho một phương án như vậy.
Có lẽ... Chính là thiên phú?
Khoa da liễu của Đông Đại Nhất viện, tất cả mọi người đều nhìn Tần Hiếu Uyên giống như nhìn thần tượng, nếu như trong lòng có thể có mưa đạn, tuyệt đối tất cả đều: 66666 666.
Chủ nhiệm Tần chính là Chủ nhiệm Tần, cả những người ở Nhị viện thành phố Ma Đô cũng không thể không chịu phục
Lợi hại
Mà duy chỉ có một người, ở nơi đó có chút mờ mịt.
Từ Khải Lâm vốn cũng trở thành fan của Chủ nhiệm Tần, dù sao thiết kế thiên tài như vậy, người bình thường thật không nghĩ ra được.
Nghĩ tới đây, Từ Khải Lâm lấy điện thoại ra, chụp lấy mô hình đó, quyết định xem thật kỹ, trở về nghiêm túc học tập.
Chụp ảnh xong, Từ Khải Lâm phóng đại ảnh chụp trong điện thoại, nhìn kỹ, nhịn cười không được, phương pháp thiết kế phức tạp như vậy, nếu như không phải Chủ nhiệm Tần giảng giải kỹ càng như vậy, khả năng mình đều xem không hiểu?
Đừng nói xem không hiểu, thậm chí có thể hiểu thành một tác phẩm nét vẽ loạn xạ, dù sao căn bản không có kết cấu gì, vẽ linh tinh một mạch, giống như... Chữ như gà bới, thế nhưng... Bỗng nhiên... Từ Khải Lâm thấy được một loại cảm giác quen thuộc
Lần này, làm cho Từ Khải Lâm ngây ngẩn cả người
Đúng vậy
Nét vẽ rất quen thuộc, đường cong rất quen thuộc, rất quen thuộc...
Cô luôn cảm giác mình đã từng gặp qua một bức họa như vậy ở đâu rồi
Ngay khi Từ Khải Lâm lo lắng, bỗng nhiên nhìn thấy Trần Thương ngồi đối diện đang tô tô vẽ vẽ trên giấy
Cô rốt cuộc nhớ ra mình đã nhìn thấy một phương án thiết kế như vậy ở đâu rồi
...
Từ Khải Lâm hết sức kinh ngạc! Cô có một cảm giác người ta vẽ một bức Mona Lisa nhưng cô sẽ không thừa nhận là họ đã vẽ nó.
Cô lấy làm lạ nên cố gắng nhìn thật kỹ.
Càng xem cô càng không thể không thừa nhận rằng: đây là người giữa trưa đã thiết kế cấy ghép mô da cho Đậu Hinh. Càng không thể tin được cậu ta lại là người trẻ tuổi như vậy. Từ Khải Lâm trừng to mắt nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh trước mặt, cậu ta có thể trong một buổi sáng đã làm hoàn chỉnh phương án thiết kế cấy ghép.
Sau khi bị đánh gãy, chẳng những không hề nói gì. Ngược lại người trẻ tuổi này rất khiêm tốn rất bình tĩnh, không kiêu không gấp, an tĩnh ngồi một chỗ, cầm bút tô vẽ gì đó trên tờ giấy, giống như mọi chuyện ở đây không quan hệ với cậu ta vậy.
Đây là người có hàm dưỡng rất tốt.
Từ Khải Lâm suy bụng ta ra bụng người, nghĩ đến nếu như cô gặp phải tình huống thành quả lao động của mình không được người khác tôn trọng, chắc chắn cô sẽ không làm được như vậy.
Cô còn nhớ rõ, Chủ nhiệm Tần giải thích xong, cậu ta là người đầu tiên vỗ tay.
Chẳng lẽ cậu ta một chút cũng không coi trọng danh dự sao?
Một cơ hội tốt để thể hiện bản lĩnh như vậy, tại sao cậu ta lại không cần?
Lục viện ở thành phố Ma Đô, các chuyên gia rất đông, là cơ hội để cậu ta chứng minh chuyên môn cao thậm chí là cuộc sống của cậu ta sẽ được chuyển biến tốt hơn nữa.
Cậu ta là một thiên tài nhưng lại không thèm để ý những thứ này...
Vào lúc này, bỗng nhiên Tần Tường có chút cảm giác thành tựu, nghĩ đến phương án cấy ghép của bản thân sẽ mang đến nguồn thu gấp bội, ông ta rất hài lòng, cảm giác thuận lợi như nước chảy thành sông.
Đúng, ông ta có tài nhưng thành đạt hơi muộn?
Tần Tường hít sâu một hơi, ngồi nghiêm chỉnh giả vờ như một vị lão thành.
Lúc này, Vương Ngọc Sơn cùng mấy chủ nhiệm ở bệnh viện cũng giao lưu, thảo luận một phen liên quan tới vấn đề thiết kế này, nhất trí cho rằng đây là một ý tưởng rất tốt, rất thành công, rất có ý nghĩ nghiên cứu.
Nhưng vấn đề kỹ thuật đã bại lộ ra. Chính là phương án càng tinh diệu thì càng cần có cơ sở vật chất kỹ thuật cao.
Phương án thiết kế đơn giản, thô bạo đối với người làm việc y tế là một chuyện tốt, dù sao có thể giảm độ khó phẫu thuật, đảm bảo phẫu thuật an toàn, đề cao lòng tự tin của nhân viên y tế, ….
Nhưng một thiết kế rất tinh vi hoặc là tinh diệu, cho dù đối với người bệnh là một chuyện tốt, nhưng đối với người làm việc y tế lại là một gánh nặng.
Bởi vì phương án phẫu thuật tinh diệu như vậy, sẽ gặp phải rất nhiều nan đề, cơ sở không đủ kỹ thuật, rất khó làm tốt một ca phẫu thuật
Nghĩ tới đây, Vương Ngọc Sơn nhịn không được nói: "Chủ nhiệm Tần, phương án này tốt thì tốt! Không hề nghi ngờ đây là một phương án không tầm thường, nhưng... Độ khó phẫu thuật cũng không thấp !"
"Anh xem, nếu như muốn hoàn thành loại thiết kế này, ít nhất cũng cần làm tốt mấy phương diện, đầu tiên là xử lý mô da cần phải có kỹ thuật ổn định, đảm bảo cấy ghép mô da xong phải có độ phù hợp cao, tiếp theo, phương diện ăn khớp mạch máu cần phải chuẩn bị tốt, có kỹ thuật vững chắc, cuối cùng, cũng phương diện quan trọng nhất, là phải có kỹ thuật khâu lại cao siêu, mới có thể đảm bảo nhiều mô da ăn khớp hoàn mỹ như vậy."
Sau khi Vương Ngọc Sơn nói xong, chủ nhiệm Tiếu cũng gật đầu: "Không sai, quan trọng nhất của một ca phẫu thuật chính là khâu làn da, thậm chí trong phẫu thuật hạch tâm cũng là kỹ thuật khó khăn nhất, dù sao khâu mô da không phải là khâu làn da có thể so sánh được."
"Chủ nhiệm Tần là chủ nhiệm khoa da liễu của Tỉnh Đông Dương chúng ta, trong lĩnh vực da liễu có tạo nghệ phi phàm, đối với khâu da nhất định sẽ có kỹ thuật cao siêu, nói thật, hiện tại đối với ca phẫu thuật này tôi tràn đầy chờ mong."
Tần Tường cười, mình đã sớm dự kiến trước, cho nên đã mời Trần Thương tới.
Kỹ thuật khâu làn da của Trần Thương mình đã thấy tận mắt, kỹ thuật kia, thật sự là không có gì để chê.