Mà lúc này, mấy người ở Lục viện thành phố Ma Đô nhìn thấy phẫu thuật, không khỏi có chút khinh thường.
Dù sao bọn hắn đều là người nổi bật trong lĩnh vực này, nhìn một thanh niên ở nơi đó phẫu thuật.
Có một loại cảm giác múa rìu qua mắt thợ.
Một bác sĩ nhịn không được hỏi: “Cái này... có thể tiết kiệm một chút mô da ở hai gò má, tại sao anh ta phải dọc theo? Aizz...”
“Còn có chỗ này, da ở trạng thái lỏng, cái này có chút vấn đề...”
Đám người nhao nhao lắc đầu.
Mà Vương Ngọc Sơn trông thấy các tiểu bác sĩ xung quanh ai nấy đều có thái độ rất ngạo mạn liền nhịn không được tức giận.
Bọn họ tới trước là chủ nên cho rằng tiểu bác sĩ đó tuổi còn trẻ, thế nhưng không để mắt đến rất nhiều vấn đề! Vì sao ca phẫu thuật như vậy mà Tần Tường dám để cho Trần Thương ra tay? Chẳng lẽ ông ta không biết ca phẫu thuật này có tầm quan trọng thế nào sao?
Vương Ngọc Sơn nhìn những gì trước mắt, mới hiểu tại sao phải làm như vậy
Bởi vì thực lực của người trẻ tuổi này thật sự khiến người ta nói không nên lời
Nhìn mấy bác sĩ trẻ tuổi đứng xung quanh, Vương Ngọc Sơn trầm giọng nói, “Các người biết tại sao lại làm như vậy không? Bởi vì đây là cấy ghép mô da bề mặt.”
“Các người hãy để ý vết cắt của cậu ta, từng đường cắt của cậu ta đều cẩn thận đi vào làn da một cách hoàn mỹ! Đây thật sự có thể coi là một yêu cầu hà khắc!”
“Hơn nữa đối với việc lựa chọn vết cắt, ha ha, các người không nhận ra sao? Phải dọc theo lớp da ở trạng thái lỏng để thiết kế vết cắt, đây là nguyên tắc quan trọng trong việc phẫu thuật bề mặt vết cắt.”
“Còn nữa! Tại thời điểm cậu ta chọn phương hướng cho vết cắt, cần phải xác định tính thống nhất về độ sâu và nếp nhăn trên bề mặt da! Để làm được điều này thì phải cần một tay thiết kế xảo diệu và khéo léo!”
Nói đến đây, Vương Ngọc Sơn nhịn không được cảm khái
Đúng là không biết nên nói gì về người trẻ tuổi này, có thể nắm chắc từng chi tiết nhỏ trên bề mặt làn da, thật chỉ còn biết thốt lên một câu kinh điển
Sau khi nghe những gì Vương Ngọc Sơn phân tích, đám người đứng nghe lập tức ngây ngẩn cả người
Đến khuôn mặt của chủ nhiệm Tiếu cũng cứng đờ theo, nghiêm túc quan sát Trần Thương làm phẫu thuật, nhìn có chút nghẹn họng và trân trối.
Nếu Vương Ngọc Sơn không nói ra thì có thể mọi người sẽ không biết mức độ khó của nó, nhưng một khi đã nói, tất cả chỉ còn biết sợ hãi đến ngây người
Thật sự là như thế.
Bác sĩ trẻ này có thể nắm chắc từng chi tiết, khống chế được từng thao tác tinh vi, thật sự có thể coi là đạt đến cấp bậc đại sư.
Mấy người bác sĩ trẻ tuổi đứng xung quanh nhất thời cũng rơi vào trầm mặc.
Họ nhìn về phía Vương Ngọc Sơn và chủ nhiệm Tiếu, thấy trên mặt một đám bác sĩ chủ nhiệm đều cứng đờ chăm chú nhìn vào video phẫu thuật, khiến họ nhịn không được thở dài.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều nhận đủ khinh thị, nghiêm túc tiếp tục xem phẫu thuật
Lúc này, Vương Ngọc Sơn mới bắt đầu tự hỏi, người trẻ tuổi này là ai?
Tuổi còn trẻ, thực lực bất phàm... Trong lúc phất tay, hắn mơ hồ cảm nhận được một loại hương vị đại sư tỏa ra từ người này
Trần Thương cẩn thận từng li từng tí, sợ tổn thương mạch máu, và các dây thần kinh trên bề mặt, chỉ cần có thể chữa trị, anh đều tận dụng mọi khả năng.
Loại cấy ghép mô da bề mặt này còn cần phối hợp với cả phẫu thuật chỉnh hình, thật sự độ khó rất lớn.
Thứ cần cân nhắc không chỉ là kết cấu bề mặt, mà còn phải cân nhắc đến cả cố kỵ huyết quản, thần kinh như thế nào.....
Chung quy lại là từng động tác, từng bước đi đều phải nghiêm túc cân nhắc.
Càng tiến sâu vào cuộc phẫu thuật, Trần Thương càng phải cẩn thận quan sát.
Thiết kế và phẫu thuật luôn là hai thao tác hoàn toàn khác biệt nhau.
Nói chung lý luận suông thì sẽ cảm thấy đơn giản.
Nhưng đây lại khác, sau khi chân chính động thủ, sau mỗi động tác sẽ khó càng thêm khó
“Giúp tôi kẹp mô da lại, nhớ cẩn thận mạch máu.” Trần Thương nói với Tần Tường.
Tần Tường gật đầu, vào giờ phút này, tất cả những người có mặt trong phòng phẫu thuật này đều ngừng thở.
Sau khi Trần Thương chuẩn bị xong, “Buông ra, chậm một chút.”
Mỗi một bước cấy ghép mô da sau này, đều phải cần đến một vị trí tốt đẹp, sau đó mới bắt đầu khâu lại.
Giờ khắc này, tất cả mọi người cũng bắt đầu chú ý tới, bọn họ ai cũng cho rằng Trần Thương đang chuẩn bị khâu lại
Thế nhưng không phải
Trần Thương cấy ghép mô da xong lại chuyển đến một vị trí mới, chứ không vội khâu lại?
Cậu ta muốn làm gì?
Nghĩ tới đây, Vương Ngọc Sơn nhịn không được, trực tiếp đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hướng ánh mắt nhìn chằm chằm lên màn hình, khiến mấy bác sĩ chung quanh bị dọa đến ngây ngẩn cả người.
Vương Ngọc Sơn vốn là một người rất uy nghiêm, cho nên mấy người bác sĩ này cũng có chút kiêng kị đối với hắn
Nhìn động tác bất ngờ của viện trưởng Vương, cả đám nhịn không được chỉ biết ngồi im thin thít.
Lúc này, ngay cả Tần Tường cũng nhìn Trần Thương bằng vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu vì cái gì mà hắn không khâu lại?
Không phải Trần Thương không khâu lại, mà là bởi vì vẫn chưa tới thời điểm
Lần này, phẫu thuật cấy ghép mô da đã dính đến đồng thời thay đổi ba khu mô da, mà khâu lại da cũng là thao tác hạch tâm nhất ca phẫu thuật này.
Như thế nào mới có thể đem nhiều chỗ mô da lựa hoàn chỉnh chọn thành công giống như vá lại một khối tấm phẳng, mà sau khi khép lại không ảnh hưởng đến hiệu quả tầm nhìn mỹ quan cùng hiệu quả kết cấu giãn nở.
Cái này rất là quan trọng
Nhưng nếu như khâu lại ba khối mô da tách ra, đó căn bản không làm được đến mức này.
Bởi vì cấy ghép vốn chính là tách mô da, căn bản không phải bình thường có thể làm được, nếu như sớm khâu lại, cái này sẽ có rất nhiều phiền phức.
Vì lẽ đó, Trần Thương muốn làm chính là chỉnh thể khâu lại.
Tần Tường nhìn thoáng qua Trần Thương, nhịn không được hỏi: “Tiểu Trần... Vì sao cậu lại không khâu lại?”
Trần Thương nhàn nhạt nói câu: “Khâu lại một khối, hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Chỉ chín chữ vô cùng đơn giản, lại khiến trong lòng Tần Tường như nổi bão.
Có tự tin về thực lực như thế nào mới có thể nói ra mấy lời mây trôi nước chảy như thế?
Khâu lại một khối chỉ có hai kết quả, một là sẽ rất tốt
Hai là sẽ rất tệ
Mà Trần Thương có can đảm làm như thế, Tần Tường không hề nghi ngờ cam đoan, khẳng định là cái trước.
Nghĩ tới đây, Tần Tường nhịn không được nghiêm túc quan sát.
Trần Thương quay người, Từ Khải Lâm đã đưa kim khâu tới.
Tần Tường sững sờ, hài lòng nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn Từ Khải Lâm nhu hòa thêm mấy phần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Khải Lâm đỏ lên, rốt cục cũng thành công một lần
Xem ra, bác sĩ Trần là đang nịnh hót chủ nhiệm Tần, chỉ cần có quan hệ tốt với bác sĩ Trần, chủ nhiệm Tần sẽ vui vẻ, e mmm... Nơi làm việc vẫn là nên có đường vòng.
Bắt đầu khâu lại
Tiếp nhận Pen kẹp kim, Trần Thương không có bắt đầu khâu lại, mà cầm kẹp kim đưa cho Tần Tường giữ lại, còn mình thì dùng hai tay bắt đầu vạch mô da ra.
Quá trình này cũng mất mấy phút...
Trong mấy phút này, ánh mắt Trần Thương đã tiến hành không dưới hàng trăm hàng ngàn lần mô phỏng.
Rốt cục, Trần Thương đưa tay, Tần Tường vội vàng cầm kẹp kim đưa cho Trần Thương.