Khâu lại bắt đầu
Khâu da đối với Trần Thương mà nói chính là thiên phú và ưu thế, dưới sự trợ giúp của Con Mắt Mỹ Lệ, tất cả đều như có dấu vết để lần theo.
Trước tiên anh bắt đầu khâu lại từ phần cổ, một đường kim rất điêu luyện, thậm chí còn rất đẹp mắt
Điều này làm cho Tần Tường mỗi khi nhìn tới, cũng nhịn không được cảm khái.
Đây là thiên phú a...
Người bình thường căn bản có mơ cũng không làm được.
Lúc này, Vương Ngọc Sơn đứng ở đằng kia, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt ngưng trọng nhìn Trần Thương khâu da, nhìn không rời mắt, cẩn thận tỉ mỉ
Không cần người khác nói, ông đã hiểu rõ Trần Thương muốn làm gì
Khâu mô da chỉnh thể.
(DG: Khâu chỉnh thể tức là thay vì khâu từng bộ phận thì gộp chung lại khâu một lần luôn, làm như vậy sẽ hạn chế vết sẹo nhưng độ khó sẽ tăng lên rất nhiều)
Tiểu tử này... Thật rất có can đảm. Chỉ có điều, nhớ lại những hành động từ đầu phẫu thuật đến giờ của cậu ta, Vương Ngọc Sơn cũng bình thường trở lại, đây là một người trẻ tuổi theo đuổi sự hoàn mỹ, mỗi một bước thao tác điều khiến người ta kinh diễm.
Nhưng, đây chỉ là món khai vị
Khâu khiến người ta hồi hộp nhất cũng là vào giờ phút này.
Cũng chính là khâu cuối cùng – khâu lại mô da
Nghĩ tới đây, Vương Ngọc Sơn nhịn không được có chút kích động nhỏ, cũng có chút chờ mong
Có lẽ... Thật có thể thấy được kỳ tích
Ca phẫu thuật này phải nói thật sự là một tác phẩm nghệ thuật rất đặc sắc, xem không biết chán
Trong văn phòng ở Lục viện thành phố Ma Đô, mọi người cũng lần lượt nhìn ra mánh khóe, nghĩ đến việc Trần Thương sẽ làm, nguyên một đám nín hơi ngưng thần, tựa hồ như chính mình đang làm
Dù sao loại khâu lại này rất cần độ chính xác cao, bọn họ sợ mình thở mạnh một cái cũng khiến sai lệch...
Cả đám đều nghiêm túc quan sát.
Tần Tường hận lúc này không thể lấy xi măng dán lên phổi của chính mình, để cho mình đừng có hô hấp nữa, chỉ cần đủ sống để quan sát là được rồi.
Nhìn hai tay của Trần Thương khâu lại, rất ổn định, hơn nữa nhẹ nhàng linh hoạt vô cùng.
Tần Tường bỗng nhiên liên tưởng đến cao thủ dùng kim trong truyện của Kim Dung
(DG: Nếu mình nhớ không nhầm là Quỳ Hoa Bảo Điển của Đông Phương Bất Bại)
Còn Từ Khải Lâm thì cẩn thận từng li từng tý quan sát sắc mặt và tay của Trần Thương, vạn nhất có nhu cầu gì, mình có thể lập tức đáp ứng.
Nếu mà nói là đến mức học tập phẫu thuật...
Thì Từ Khải Lâm từ bỏ...
Vì loại này độ khó cao, độ tinh vi cao, và tiêu chuẩn phẫu thuật cũng cao.
Ca phẫu thuật này là thứ mà mình có thể học sao?
Rõ ràng đã siêu khó.
Không thể nói trước trí nhớ của chính mình có thể sẽ quên, cho dù có lắp đặt phần mềm vào thì tốc độ của phần cứng cũng không theo kịp.
Nghĩ tới đây, Từ Khải Lâm vẫn cảm thấy nên làm tốt công tác của mình là được rồi.
Nhìn các thao tác phức tạp của Trần Thương, Từ Khải Lâm chỉ muốn nói một câu là thật dễ nhìn.
Nhưng để học?
Thì học không được a...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Tần Hiếu Uyên cảm giác chính mình có chút thiếu oxi.
Rốt cuộc...
Không biết qua bao lâu, nhưng... Tần Tường cảm giác hôm nay vì tổ quốc tiết kiệm không ít không khí trong lành.
Đến khi Trần Thương kết thúc ca phẫu thuật.
Tần Tường rốt cuộc mới hít sâu một hơi, bất quá là lúc ông cuối đầu xuống nhìn kỹ kết quả thì lập tức mạnh mẽ hít một hơi khí lạnh
Mẹ nó
Thật quá không chân thật
Trần Thương nhìn thoáng qua Tần Tường.
Tần Tường tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Thật lợi hại!”
Trần Thương sững sờ: “Ông muốn nói là cái này hả?”
Cũng may Từ Khải Lâm rất được chỗ làm việc tinh ý, vội vàng chuẩn bị kỹ càng dụng cụ rửa làn da, nói: “Bác sĩ Trần, vất vả rồi, anh nghỉ một lát đi, để tôi rửa.”
Trần Thương gật đầu: “Vất vả.”
Trần Thương tránh ra, nhịn không được duỗi cái lưng mỏi, hoạt động cái cổ một chút, những ca phẫu thuật giằng co như thế này quả thực là quá mệt mỏi.
Trần Thương đột nhiên nghĩ về sau bệnh viện nên thuê hẳn một người Phụ trợ xoa bóp cho bác sĩ.
Dù sao mỗi ngày đều phẫu thuật như thế thì không sớm thì muộn nằm trên bàn phẩu thuật mặc người ta chém giết
Có câu ngạn ngữ nói thế nào nhỉ?
Thủ thuật nhân giả, nhân hằng thủ thuật chi
Vào giờ phút này, bên trong văn phòng Lục viện của thành phố Ma Đô, tất cả mọi người đều vội vã cuống cuồng đứng lên.
Tất cả mọi người trông mong chờ đợi hình ảnh sau khi rửa xong của nó.
Căng thẳng
Thấp thỏm
Chờ mong
Đó là tất cả cảm xúc của mọi người.
Theo dõi Từ Khải Lâm rửa xong, lập tức, khuôn mặt đó xuất hiện trong tầm mắt mọi người
“Mẹ nó!”
“Cái ĐCM!”
“Mẹ nó!”
Mọi người đều trăm miệng một lời thốt lên một câu “Mẹ nó”, bên ngoài một cô y tá đẩy xe thuốc đi ngang qua bị dọa đến toàn thân run rẩy, ngay cả chiếc xe đẩy cũng bất ổn, sau lưng có dì quét dọn vệ sinh bị dọa làm rơi đồ lau nhà trên mặt đất, đúng đó trợn mắt há hốc mồm.
Phía ngoài có người bệnh muốn vào tìm bác sĩ cũng vì cảnh này dọa sợ hãi vội xoay người chạy mất.
Mấy bệnh nhân tại phòng chuẩn bị uống thuốc cũng đột nhiên quên trong tay là thuốc gì? Là thuốc của ai
Ngày thứ hai, Lục viện ở Ma Đô ngầm truyền ra tin tức: “Tại văn phòng ngoại khoa, tập thể mọi người kêu thảm như thế đến tột cùng là ai gây ra? Dì quét dọn bên ngoài sợ hãi là có nội tình ẩn giấu phía sau hay không? Y tá đẩy xe tột cùng tại sao phải chạy? Thuốc trong tay người bệnh đến cùng là thuốc của ai... kính thỉnh xem, Lục viện báo cáo!”
Lúc này, Vương Bảo Sơn vỗ bàn một cái, hô to một tiếng: “Tốt!”
Nhìn mà than thở
Thật quá cừ
Lúc này, làn da khâu lại nói thật ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Ai có thể nghĩ tới, cấy ghép mô da sẽ có thể thành công như thế
Hơn nữa sau khi khâu lại làn da, nó lại không giống như kết quả bình thường
Nhìn bác sĩ tuổi trẻ này
Vương Ngọc Sơn rơi vào trầm mặc
Nếu như Tiền Lượng ở đây, nhất định sẽ phát hiện, trong mắt thằng nhãi này có khát vọng, mưu đồ làm loạn
Nhất định phải giấu kĩ Trần Thương, không thể đề người khác phát hiện mới được
Lúc này, Vương Ngọc Sơn rất muốn gặp vị bác sĩ tuổi trẻ kia, trình độ khâu lại này khỏi cần phải nói, tuyệt đối là người có thiên phú
Dù ông cố gắng như thế nào cũng học không được.
Toàn bộ hành trình mổ chính thể hiện là một cao thủ đầy tài năng
Nghĩ tới đây, Vương Ngọc Sơn nói với mọi người: "Đúng rồi, video phẫu thuật còn giữ hay không?"
Tất cả người sững sờ
Nhân viên quay video do dự một chút: "Cái này... viện trưởng Vương, vì quay trực tiếp nên chỉ khi chúng ta sớm thiết trí tốt mới có thể lưu giữ video, ca phẫu thuật này, chúng ta tựa hồ không có kế hoạch lưu lại."
Vương Ngọc Sơn nghe xong, lập tức trợn tròn mắt: "Vậy còn thất thần làm gì? Tranh thủ thời gian lưu lại, có thể lưu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!"
Nhân viên công tác vội vàng đứng lên, bắt đầu chuẩn bị
Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Ngọc Sơn cảm thấy video này rất đáng giá, rất có giá trị nghiên cứu, từ phương pháp cấy ghép mô da một lần thành công, cũng là một lần kinh điển trong ngành học phẫu thuật chỉnh hình làn da, nghĩ tới nghĩ lui Vương Ngọc Sơn quyết định nói chuyện với Tần Tường, chào hỏi xem có thể lấy video nguyên bản về hay không?
Mà lúc này, trong phòng phẫu thuật, Tần Tường nhìn Trần Thương phẫu thuật, tràn đầy cảm xúc, thật may mà mình đã gọi Trần Thương tới.
Tuy mình có thể làm nhưng khẳng định sẽ có một ít chênh lệch so với Trần Thương.
Một người trẻ tuổi rất có tiềm lực thật sự trong tương lai.