Chỉ chớp mắt một cái, một tháng lại trôi qua.
Lúc này, Trần Thương vừa bước vào phòng bệnh, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lần nữa vang lên.
【Đinh! Nhiệm vụ hàng ngày, tính chất hoàn thành phẫu thuật khâu gân bắp thịt phức tạp như nhau (gân bắp thịt quái đẳng cấp lớn hơn cấp 40), nhiệm vụ hoàn thành ban trưởng: đặc huấn phương pháp khâu Tang nâng cao (bao gồm các loại diễn sinh M-Tang). 】
Trần Thương sững sờ, phương pháp khâu Tang? Hệ thống rốt cục cũng chịu cam lòng rồi hả?
Hơn nữa, lần này không phải đặc huấn mà là đặc huấn nâng cao, chẳng lẽ có gì khác nhau à?
Chẳng qua, muốn hỏi thành thuật khâu gân bắp thịt quái cấp 40 như nhau, độ khó hình như hơi quá lớn, không phải là không đánh lại quái gân bắp thịt cấp 40 này, mà là mình không nhất định có thể gặp được.
Dù sao, hiện tại Trần Thương cũng đã hoàn thành hơn bốn trăm ca phẫu thuật khâu gân bắp thịt, nhưng cho tới giờ vẫn chưa gặp được một quái thủ lĩnh nào, phần lớn đều là tổn thương gân bắp thịt phổ thông, đẳng cấp phổ biến cũng chỉ xấp xỉ cấp 20, quái gân bắp thịt cấp 40...
Cấp 40, cái này tối thiểu là quái thủ lĩnh, thậm chí là quái Vương cấp.
Phải đi đâu tìm đây?
Nhưng Trần Thương thật sự có chút chờ mong đối với phương pháp khâu Tang, bởi vì dù sao bây giờ nó cũng là một loại phương pháp khâu được đánh giá ở cấp bậc cực cao, đại danh của phân khu Tang thị nổi tiếng trên toàn thế giới, thực sự sức thu hút là rất cao.
Lúc này, điện thoại phòng cấp cứu vang lên, sau đó y ta Tiểu Lâm bước vào, lớn tiếng nói:
- Bác sĩ Trần, có điện thoại
Trần Thương sửng sốt khi nghe thấy y tá nói mình có điện thoại.
Lúc này, gọi điện thoại tới đều là tình huống rất nguy cấp
Loại thứ nhất là trong nội viện mời khoa cấp cứu đến hội chẩn gấp, đó chính là tính mạng nguy hiểm, cần phải cấp cứu
Loại thứ hai là 120, chính là người bị bệnh nặng nguy cấp cần cấp cứu ngay.
Dù là loại nào đều khiến người khác lo lắng.
Trần Thương vội vàng đi tới, quả quyết nói:
- Chào anh! Trần Thương khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện xin nghe.
- Bác sĩ Trần, tôi là Trương Khắc Cần
Đối phương nói ta làm cho Trần Thương lập tức nhớ lại đội trưởng đội cảnh sát hình sự với sắc mặt uy nghiêm kia.
Nhưng nếu như nhận được điện thoại từ người này thì đúng là tin không tốt...
Trần Thương vội vàng hỏi:
- Đội trưởng Trương, anh có chuyện gì hả?
Trương Khắc Cần trầm giọng nói ra:
- Vừa rồi, ở quảng trường ca kịch viện Nam Thập Phương, tay của Hình Vũ - người chơi dương cầm, bị đèn lớn đập bể
Trần Thương sững sờ, Hình Vũ... Đây không phải là người chơi dương cầm rất nổi tiếng à?
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Thế là... Loại chuyện này, cảnh sát hình sự cũng phải quản sao?
- Hiện tại Hình Vũ đang được đưa tới bệnh viện nhân dân tỉnh, nếu cậu có thời gian... Tới xem một chút được không?
Trần Thương sửng sốt:
- Đội trưởng Trương, người ta là đại minh tinh! Mời chuyên gia Lục Viện thành phố Ma Đô, nếu còn không được thì mời từ nước ngoài...
Trương Khắc Cần thở dài:
- Mời được đều đã mời, nhưng... Cậu cũng biết, chuyện này xảy ra ở thành phố An Dương chúng ta, chúng ta cũng phải làm bộ dáng có thể mời chuyên gia qua xem, không phải tay tôi khôi phục rất tốt à? Còn có Ngô Cương, tiểu tử kia giờ đã có thể bắn súng! Cục trưởng chúng tôi nói tôi mời cậu đi qua.
Trần Thương giờ mới hiểu được, đây là kéo đi cho đủ nhân số
Vừa mới cúp điện thoại, di động Trần Thương lại vang lên, nhìn thấy người gọi là viện trưởng Tần, lập tức sững sờ không biết viện trưởng Tần gọi điện thoại cho mình làm gì? Tần Hiếu Uyên nói:
- Tiểu Trần, toàn lực phối hợp công việc cứu viện liên quan tới Hình Vũ, trong khoa tạm thời không cần cậu quan tâm.
Trần Thương gật đầu:
- Được rồi.
Tần Hiếu Uyên lại tăng thêm một câu:
- Cậu không cần nói gì, đi qua nhìn một chút là được.
Trần Thương sững sờ, gật đầu đáp ứng, lão đại đều đã mở miện, g còn nói cái gì nữa, coi như là đi gặp dương cầm vương tử trong truyền thuyết đi.
- Tôi đi bệnh viện Nhân Dân tỉnh một chuyến.
Trần Thương cởi găng tay nói với Tần Duyệt đang tò mò.
Tần Duyệt trừng to mắt:
- Hình Vũ bị thương hả?
Trần Thương gật đầu:
- Làm sao cô biết! ?
Tần Duyệt:
- Tôi xem được tin tức này
Nói đến đây, Tần Duyệt lấy điện thoại ra, chỉ vào tin tức nói.
Trần Thương không để ý đến Tần Duyệt, cởi áo blouse trắng ném cho cô, nói:
- Ừm, tôi đi trước.
Tần Duyệt sững sờ:
- Tôi cũng muốn đi.
Trần Thương im lặng:
- Cô đi làm gì?
Tần Duyệt:
- Tôi cũng là fan hâm mộ của Hình Vũ, buổi biểu diễn không đi được, ở bệnh viện thì có thể đi xem một chút.
Trần Thương liếc cô một cái:
- Có cái gì hay để xem? Ở lại làm tốt đi, cắt ~
Tần Duyệt nhìn sang:
- Tôi thấy trong ánh mắt của cậu có ghen tỵ, anh đang ghen phải không?
Trần Thương: …
----
Xe chở anh còn chưa tới cửa ra vào bệnh viện nhân dân tỉnh, nhưng do dòng người quá đông nên không đi tiếp được nữa.
Tài xế sửng sốt một chút:
- Bệnh viện bị sao vậy? Sao lại đông như vậy? Không đi tiếp được.
Trần Thương dứt khoát tính tiền xuống xe.
Minh tinh đều có fan hâm mộ quan tâm, bị thương mà cũng có nhiều người đến xem như vậy, có cái gì đẹp mắt à?
Toàn bộ cảnh sát đang duy trì trật tự, Trần Thương cũng nhìn thấy Ngô Cương, cả người mặc đồng phục cảnh sát đứng đó rất có khí chất.
Trần Thương bỗng nhiên có cảm giác, đồng phục bác sĩ cũng không phải quá đẹp.
Ngô Cương cũng nhìn thấy Trần Thương, vội vàng đi tới, cười nói:
- Bác sĩ Trần, anh đã đến rồi? Mau đi vào.
Ngô Cương nhìn Trần Thương với ánh mắt đầy cảm kích, dù sao cũng là nhờ Trần Thương nên anh mới có thể lại lần nữa cầm súng:
- Có anh ở đây, Hình Vũ có thể được cứu rồi
Trần Thương cười cười, chen qua đám người, đi vào bên trong.
Khâu gân bắp thịt trong vòng mười hai tiếng có thể không có việc gì. Dù sao Trần Thương cũng không muốn đến, nếu không phải cảnh sát gọi tới, anh cũng chẳng việc gì phải gấp gáp.
Có vô số người chú ý Hình Vũ, nếu như phẫu thuật không thành công, đời này đừng mong làm bác sĩ nữa.
Áp lực dư luận đủ để giết chết một người.
Nhớ lúc trước, có một ca phẫu thuật minh tinh thất bại, người nhà bác sĩ mổ chính kia bị fan cuồng gây rối, ngày nào cũng có người đứng ở dưới lầu mắng chửi, đe dọa.
Báo cảnh sát cũng vô dụng, người ta chơi xấu anh cũng không có cách nào.
Con bác sĩ đến trường bị người mắng, vợ cũng không dám đi làm, bất đắc dĩ phải dọn nhà đi.
Thế nhưng đám fan hâm mộ kia vẫn không bỏ qua, dưới áp lực bức bách của dư luận, vị bác sĩ kia nhảy lầu tự tử.
Còn minh tinh kia cuối cùng danh dự bị hủy hết, thân bại danh liệt, nhóm fan hâm mộ lúc này mới hài lòng.
Vì lẽ đó, xem bệnh cho minh tinh còn phiền phức hơn xem bệnh cho lãnh đạo, rất nhiều fan hâm mộ không hiểu thật sự, do số tuổi quá nhỏ, chưa có khả năng tự phán đoán hành vi của mình, chuyện như vậy không phải ít.
Về sau minh tinh xem bệnh cũng học thông minh, lén lút đi xem bệnh, hoặc là xuất ngoại xem bệnh, bằng không hại người hại mình, dù sao minh tinh cũng không muốn phiền phức như vậy, nhưng dư luận muốn chính là chủ đề.
Minh tinh cũng chỉ là phương tiện dư luận mà thôi, anh có sức ảnh hưởng thì chúng tôi mượn sử dụng một chút vậy.
Xem bệnh cho minh tinh chính là như vậy, bệnh nhẹ chữa khỏi là danh dự, bệnh nặng trốn tránh, hoặc chữa không hết thì xong con bê.