Hình Vũ tuy là minh tinh, nhưng cũng hiểu nhiều thứ, anh ta đứng ở đằng kia, sau khi do dự một chút, cũng khuyên nói:
- Bác sĩ Trần, có thể tôi không hiểu nhiều về y học như các anh, nhưng công việc của cá nhân tôi mà nói, mỗi ngày tôi đều luyện tập đánh đàn, nhưng sau khi tôi nổi danh, ngược lại tốc độ tiến bộ của tôi trở nên chậm hơn. Tôi cũng biết do rất nhiều nguyên nhân:
- Nguyên nhân thứ nhất là bởi vì vấn đề thời gian, thứ hai là bởi vì áp lực tâm lý của tôi quá lớn, xã hội có rất nhiều loại người, bọn họ hận không thể anh một ngày ngàn dặm, nhưng mà, làm nghệ thuật, nào có cái gì gọi là đường tắt chứ? Đơn giản chỉ là nhẫn nhịn trong lòng và làm thật tốt, nếu như anh không có đủ thực lực, không xứng với danh tiếng của anh, chính anh sẽ tự hủy hoại bản thân mình, loại áp lực tâm lý đó còn lớn hơn áp lực từ bên ngoài
- Thứ hai, nhiều người thị phi, lời này là những lời tận sâu đáy lòng của tôi, nếu như cậu nổi danh, không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm, mỗi tiếng nói cử động của cậu sẽ được phóng đại vô hạn, nhất cử nhất động cũng đều sẽ bị người ta giám sát, đây không phải chuyện gì tốt.
- Vì lẽ đó, mặc dù tôi không hiểu y học, nhưng mà... Tôi vẫn cảm thấy cậu tuổi trẻ tài cao, tương lai bất khả hạn lượng, vì vậy.. cậu nên thật tốt phát triển chính mình, tôi đây cũng chỉ muốn đề nghị với tư cách là một người bạn.
Nghe xong lời của mọi người, Đàm Trung Lâm cười xấu hổ:
- Tiểu Trần, chuyện vừa rồi tôi chuẩn bị nói với cậu, chính là chuyện này.
Trần Thương sửng sốt một chút, anh vốn không có ý định muốn nổi danh mà
Nhưng sau khi nghe được mấy người đề nghị như vậy, vẫn không nhịn được cảm kích cười một tiếng, gãi đầu một cái nói:
- Cám ơn các vị lão sư, còn có Hình tiên sinh, tôi hiểu ý của mọi người, bản thân tôi cũng không muốn nổi tiếng... Kỳ thật tôi chuẩn bị vụng trộm chạy đi...
Đám người nghe xong, nhịn không được cười ha hả.
Tiểu tử Trần Thương này, thật sự là khiến người ta không sinh ra chán ghét được.
Vương Ngọc Sơn nhẹ gật đầu, hài lòng nhìn Trần Thương, tuổi còn trẻ mà muốn buông xuống danh lợi thật sự rất khó, không phải tất cả mọi người đều có khát vọng sinh sống an nhàn, cũng không phải tất cả mọi người đều có một lòng dửng dưng.
Người cùng người không ai giống nhau, Vương Ngọc Sơn tự mình để tay lên ngực tự hỏi, lúc đầu có thể chịu được dạng dụ hoặc này hay không?
Ông không dám hứa chắc
Lớn tuổi, đã thấy nhiều, mới có kiến thức như vậy, nhưng lúc tuổi còn trẻ, nào có hiểu được những thứ này.
Thế nhưng Trần Thương lại có thể làm được, phần tâm trí này, phần nghị lực này, so với mình hiếu thắng nhiều lắm.
Nghĩ tới đây, Vương Ngọc Sơn chụp bả vai Trần Thương, cười nói:
- Tiểu Trần! Cố gắng lên, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai của cậu tuyệt đối sẽ vượt qua tất cả những người ở đây.
Đàm Trung Lâm có chút do dự lên tiếng:
- Lát nữa lỡ như người ta hỏi ai là người làm phẫu thuật thì phải trả lời sao?
Vương Ngọc Sơn mỉm cười:
- Thì hãy trả lời đây là bí mật
Mấy lão chủ nhiệm lại quay sang nhìn nhau cười một cái.
Hình Vũ nhìn về phía Trần Thương, cười nói:
- Bác sĩ Trần, sau này đừng gọi tôi là Hình tiên sinh nữa, tôi chỉ lớn hơn cậu có vài tuổi, gọi một tiếng anh Hình là được rồi, còn tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Trần, cũng không thể cứ mở miệng là bác sĩ Trần được, nghe xa lạ lắm.
Trần Thương gật đầu:
- Được rồi
----
Vương Ngọc Sơn đột nhiên xoay người lại nói:
- Đúng rồi, còn chuyện này nữa. Tiểu Trần, lát nữa tôi sẽ đưa cậu một phiếu điền thông tin, sau hôm nay cậu trở về nhớ là điền đầy đủ thông tin về bản thân rồi đưa cho tôi, tôi sẽ kêu người hỗ trợ xin giúp cậu, đợi đến tầm cuối năm nay, là vừa vặn lúc đề xuất cậu với niên hội được rồi đấy.
Trần Thương sững sờ, không phải gia nhập loại hội học này là rất khó sao?
Chẳng phải là phải cần rất nhiều người đề cử, cần luận văn, và đặc biệt là những thành tích mà bản thân đạt được sao?
Chẳng phải là sẽ cần yêu cầu kỹ thuật nghề nghiệp tương đối cao trong thời gian cương vị sao?
Nhưng có vẻ nó không có khó như những gì anh nghĩ
Cũng chính là điền một vài thông tin thôi
Không không không, hiện tại bây giờ có khi còn không cần phải điền phiếu thông tin, chỉ cần đưa thông tin của bản thân ra là được rồi.
Ai...
Quả nhiên không thể tin vào lời đồn được.
Trần Thương lại nghĩ đến những mục tiêu tiếp theo của mình, quyết định hỏi thêm một chút, biết đâu lại có cơ hội đổi đời, vươn lên làm quản sự?
- Mà này... Viện trưởng Vương, tôi có cơ hội làm quản sự chứ?
Trần Thương hỏi như vậy làm cho mấy người Vương Ngọc Sơn choáng váng...
Vương Ngọc Sơn xấu hổ cười một tiếng:
- Cái này... Quản sự, không phải một mình tôi có thể định đoạt, phải dựa vào mọi người bình chọn, chủ yếu cân nhắc mấy phương diện, một là kinh nghiệm cùng tư lịch, hai là các bài luận văn nghiên cứu khoa học, nếu như cậu muốn làm quản sự, có thể suy nghĩ một chút luận văn làm như thế nào?
Vương Ngọc Sơn cho rằng Trần Thương muốn gia nhập là quản sự hội y học ngoại khoa Trung Hoa, cho nên vẫn là độ khó rất lớn
Mà Đàm Trung Lâm thì không hiểu gì chuyện gì.
Mình... Mẹ nó đến bây giờ mình còn chưa được là quản sự, cậu ta mới lớn bao nhiêu? Đã muốn làm quản sự...
Kỳ thật Trần Thương chỉ muốn làm quản sự phân hội Đông Dương.
Một trận hiểu lầm, để Trần Thương quyết định sau này phải làm luận văn thật tốt.
Mà Thường Hồng Lôi nói ra:
- Tiểu Trần không cần lo lắng, đến lúc đó tôi sẽ giúp cậu gia nhập, sau đó xin đề bên trong trước nghiên cứu khoa học thành quả lập tức sẽ có rồi
Đàm Trung Lâm sững sờ, ông thật rất muốn hỏi, ông có thể gia nhập không?
Trần Thương nhẹ gật đầu, xem ra quản sự thật không khó...
Trước kia chủ nhiệm An đều gạt mình...
Trần Thương một đường suy nghĩ đi trở về.
Vừa trở lại bệnh viện, Tần Duyệt nhanh chóng chạy vèo tới, đi theo phía sau cái mông Trần Thương, bát quái hỏi:
- Trần Thương, thế nào rồi? Nam thần của tôi không có chuyện gì chứ?
Trần Thương im lặng, cười một tiếng, không thèm để ý tới Tần Duyệt, nhanh chân đi vào:
- Nhìn cái chân chó của cô, tiền đồ...
Tần Duyệt thấy thế, bước nhanh, vừa đi bên cạnh, vừa cười lạnh:
- Dừng lại! Cậu đây là ghen ghét, nếu cậu có kỹ năng dương cầm như nam thần nhà tôi, tôi cũng chân chó với cậu?
Trần Thương bỗng nhiên dừng lại, xoay người, mắt nhìn chằm chằm Tần Duyệt:
- Cô nói thật hả?
Tần Duyệt đi theo ngay sau lưng Trần Thương, nơi nào nghĩ đến Trần Thương bỗng nhiên quay người, mặt kém chút đập vào bộ ngực Trần Thương.
Tranh thủ lui ra phía sau một bước, thở hổn hển quyệt miệng nói ra:
- Tứ mã nan truy
Trần Thương sắc mặt vui mừng, có chút tâm động, trong lòng suy nghĩ hạ thủ như thế nào mới tốt.
Tần Duyệt cũng đi theo Trần Thương tiến vàoo phòng thay quần áo, hỏi:
- Đúng rồi, hôm nay đến cùng là xảy ra chuyện gì? Tranh thủ nói cho tôi một chút, có phải là cảnh tượng rất hoành tráng không?
Trần Thương bất đắc dĩ thở dài:
- Cô phải cám ơn tôi thật tốt, hôm nay nếu không phải Trần Thương tôi ra tay, đời này nam thần của cô đừng mong đánh đàn nữa.
Tần Duyệt liếc mắt:
- Nhìn cậu có thể, cậu thấy không? Tin tức đã ban bố, Hình Vũ phẫu thuật thuận lợi, chuyên gia cho rằng không ảnh hưởng đánh đàn dương cầm, nhưng sau này cần tiến hành một đoạn thời gian huấn luyện khôi phục, vì vậy trong thời gian ngắn từ chối tất cả các buổi biểu diễn.
- Hôm nay đội hình phẫu thuật thế nhưng là quần anh hội tụ, viện trưởng Vương của Lục Viện thành phố Ma Đô cũng tới, còn có chủ nhiệm Thường của bệnh viện Tích Thủy Đàm! Đó đều là lão đại trong lĩnh vực ngoại khoa tay, khó trách phẫu thuật thuận lợi như vậy
- Nhiều chuyên gia như vậy, Trần Thương, đoán chừng cậu còn không nhìn thấy Hình Vũ? Đơn thuần đứng ở ngoài giúp đỡ mà thôi...
Trần Thương thở dài, bọn họ đều tới nhưng đều đứng sau giúp mình, phụ nữ thật sự là nông cạn, tin tức đưa ra còn tin tưởng hơn nữa lại là tin giải trí.
Nghĩ tới đây, cậu lắc đầu:
- Ai, Tần Duyệt, tôi phát hiện cô tồn tại hoàn toàn chính là vì chứng minh một câu là sai
Tần Duyệt quay người, một mặt hiếu kỳ:
- Cái gì?
Trần Thương thay áo blouse xong, đứng dậy đi ra khỏi phòng:
- Ngực to mà không có não
(DG: Tần Duyệt ngực không to mà cũng không có não ấy)