Hiện tại, Trần Thương thật đúng là kiếm được không ít, nhưng mấu chốt là mệt mỏi, mỗi ngày nhiều ca phẫu thuật như vậy, đoạn thời gian trước bệnh nhân tới khâu cơ, một ngày mười mấy ca, một tháng làm ba bốn trăm ca phẫu thuật khâu cơ.
Một ca phẫu thuật không nói nhiều, một hai trăm khối, cái này cũng sẽ có ba bốn vạn.
Nhưng là thật mệt mỏi
Bác sĩ phổ thông một tháng nhiều nhất làm mấy chục ca, một ngày có tối đa ba năm ca.
Hàng năm mười mấy ca khâu cơ, trên cơ bản liền không có thời gian làm việc khác, mỗi ngày đều là làm mấy việc may may vá vá, tan tầm đều là chuyện của sau chín giờ, cường độ công việc không thể nói là không lớn.
Nghĩ tới đây, Trần Bỉnh Sinh nhìn Trần Thương, cũng thở dài, nhỏ giọng nói với Trần Thương:
- Cậu cũng đừng quá liều mạng, tuổi trẻ là chuyện tốt, thế nhưng là cũng không thể làm như vậy.
- Một ngày mười mấy ca phẫu thuật, ai cũng không chịu được! Tiền kiếm không đủ, từ từ sẽ đủ.
Trần Thương nhẹ gật đầu, cười cười.
Khoảng thời gian này bởi vì ngoại khoa tay vừa mới triển khai, Trần Thương vì phối hợp với chủ nhiệm An trên cơ bản đều đặt hết tâm trí vào đó, tuy nói mệt mỏi là mệt mỏi chút, nhưng thu hoạch vẫn rất lớn.
Lúc này, Trần Bỉnh Sinh móc từ trong túi ra mấy tờ vé đưa cho Trần Thương:
- Ở đây có năm tấm vé suối nước nóng tại sơn trang Nhạc Dương, bây giờ cậu cũng ổn định, đưa cha mẹ cậu đi, sẵn tiện đi nghỉ ngơi một chút, đúng rồi còn có em trai cậu.
Trần Thương nhìn tờ vé suối nước nóng sơn trang Nhạc Dương trong tay, trên đó viết vé VIP ba ngày, lập tức ngây ngẩn cả người.
Sơn trang Nhạc Dương ở phía tây bắc thành phố An Dương, nơi có suối nước nóng thiên nhiên, triều đại trong lịch sử đều ở nơi đó xây dựng vương phủ, đến sau khi kiến quốc, nhà đầu tư đem bên trong xây dựng phát triển thành sơn trang suối nước nóng nghỉ phép, theo phong cách cổ xưa, là nơi tập hợp hưu nhàn giải trí, ăn uống, dừng chân, làm một thể cấp năm sao tiêu chuẩn khách sạn.
Năm tấm vé ba ngày này, đã bao trọn gói cả dừng chân, ăn uống, hưu nhàn giải trí.
Trần Thương cười xấu hổ:
- Quý giá như vậy... Thích hợp không?
Trần Bỉnh Sinh lắc đầu, cười nói:
- Đại lý dược cho, tôi không có thời gian đi, tôi muốn dẫn con trai đi leo núi, không đi có chút lãng phí, vừa vặn cậu dẫn theo người nhà cùng đi.
Trần Thương không nghi ngờ gì, bởi vì công ty y dược vì muốn cùng bác sĩ trong bệnh viện tạo dựng mối quan hệ, khi tới ngày lễ ngày tết, đều sẽ tặng thứ này thứ nọ. Dù sao công ty y dược người ta tài đại khí thô, cùng những sơn trang khách sạn kia thậm chí là du ngoạn đều có hiệp nghị, có thể nội bộ giá cả mua sắm, cùng loại với đoàn mua.
Trần Thương sắc mặt vui mừng:
- Vậy không tốt lắm đâu
Trần Bỉnh Sinh đưa tay:
- Không lấy là tôi rút lại đấy?
Trần Thương vội vàng nhét vào túi, đứng dậy đi xa:
- Lão đại, đồ đã cho còn có muốn lấy lại? Quá phận
Mọi người thấy thế, lập tức cười vang, Đại Trần tiểu Trần, vẫn luôn là hai người hoạt bát trong phòng làm việc.
Vương Khiêm một mặt hâm mộ nhìn thoáng qua An Ngạn Quân:
- Lão sư ~~~~ chủ nhiệm ~~~~~ -
An Ngạn Quân nhàn nhạt nói:
- Ừm, đúng rồi, tiểu Vương, lần này Quốc Khánh nên khoa của chúng ta lúc đó đều là ban nhi, vất vả chút.
Vương Khiêm lập tức một mặt bày ra bộ dáng sống không thể yêu.
Cấp cứu an nhàn là ngắn ngủi, rất nhanh bệnh nhân liền đến, lại bắt đầu vùi đầu vào công việc.
Gần đây người bệnh cũng không phải rất nhiều, vì lẽ đó An Ngạn Quân cũng không cần cùng Trần Thương tách ra phẫu thuật, đều là Trần Thương làm còn An Ngạn Quân đang nhìn, ngẫu nhiên An Ngạn Quân làm, thì Trần Thương ở một bên chỉ điểm.
Dựa theo cái tiết tấu này, không cần đến hai ngày mình liền có thể hoàn thành 500 ca khâu cơ.
Khi phẫu thuật, bỗng nhiên một bóng người trượt vào, Trần Thương không có ngẩng đầu, mà An Ngạn Quân vừa vặn nhìn thấy:
- Chủ nhiệm Đàm?
Đàm Trung Lâm gật đầu cười:
- Ừm ừm, các cậu cứ làm đi, tôi chỉ đến để quan sát.
Vốn dĩ qua quýt nói đại một câu, bỗng nhiên khiến An Ngạn Quân cảm thấy đang bị uy hiếp
Thằng nhãi này có thể là đến đoạt vị trí phụ trợ
Quả nhiên, sau khi kết thúc ca phẫu thuật đầu tiên, trước khi bắt đầu ca phẫu thuật thứ hai, ba người đều cùng nhau rửa tay, sát trùng.
Đàm Trung Lâm bỗng nhiên nói:
- Chủ nhiệm An, mệt không? Nếu không, anh cứ nghỉ ngơi một chút? Để tôi trợ thủ cho?
An Ngạn Quân nghe xong lời này, lập tức nội tâm xiết chặt, quả nhiên là đến đoạt vị trí.
Có thể để cho sao?
Không thể
An Ngạn Quân nhàn nhạt lắc đầu:
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không mệt, chủ nhiệm Đàm ở xa tới là khách, nhìn xem là được.
Đàm Trung Lâm:...
Trần Thương cũng hiếu kì nhìn thoáng qua Đàm Trung Lâm:
- Chủ nhiệm Đàm, đơn vị không bận việc gì sao?
Đàm Trung Lâm cười nói:
- Không bận, không bận.
Mà lúc này đây, Lý Bảo Sơn bỗng nhiên tiến vào phòng phẫu thuật, trông thấy Đàm Trung Lâm cũng ở đây, lập tức con mắt co rụt lại
Sao người này lại tới đây?
Chẳng lẽ...
Lý Bảo Sơn ngẩng đầu nhìn Trần Thương một cái, nói thầm một tiếng: Chuyện xấu
Cái này chồn chúc tết gà, không có lòng tốt
Đào chân tường đều đào đến phòng phẫu thuật rồi.
Chuyện như vậy mà cũng có thể làm hay sao?
Trần Thương thế nhưng là trấn khoa chi bảo, sao có thể tùy tiện bị các người cướp đi?
Ông nghe y tá trưởng nói, mấy ngày qua Đàm Trung Lâm đến cũng phải mấy lần...
Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn hít sâu một cái, quyết định phải ngả bài với cái lão Hoàng chuột sói này
Sau khi đi tới, Lý Bảo Sơn giả vờ hiếu kỳ nói:
- Chủ nhiệm Đàm! ?
Đàm Trung Lâm bỗng nhiên nghe thấy có người nói chuyện, xoay người nhìn lại, phát hiện là Lý Bảo Sơn:
- Chủ nhiệm Lý! Thật là trùng hợp.
Lý Bảo Sơn cười lạnh một tiếng, thật là đúng dịp? Ông chạy đến phòng phẫu thuật của chúng tôi mà còn nói thật là đúng dịp?
Lý Bảo Sơn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy! Đúng là trùng hợp thật, tại phòng phẫu thuật của chúng tôi mà cũng có thể gặp được ông.
Mặt Đàm Trung Lâm đỏ lên:
- Tới giao lưu học tập
Lý Bảo Sơn thẳng tính, nghe xong lời này, trực tiếp nói:
- Chủ nhiệm Đàm sợ là muốn kéo tiểu Trần nhà chúng tôi đến Nhân Dân tỉnh các ông để giao lưu hả?
Mấy tiểu y tá bên cạnh trông thấy mấy chủ nhiệm ở đây nói cái gì mà cứ thần thần bí bí, lập tức lỗ tai dựng thẳng lên.
Nghe thấy Lý Bảo Sơn nói vậy, kết quả tiểu y tá lập tức nhìn Đàm Trung Lâm, trong ánh mắt tràn đầy căm thù
- Ông ấy muốn cướp bác sĩ tiểu Trần nhà tôi à?
- Cái gì mà nhà cô? Rõ ràng là nhà tôi
- Được được, bây giờ không phải là lúc để chúng ta nội đấu, bác sĩ tiểu Trần sắp bị đoạt đến Nhân Dân tỉnh rồi! Lúc này, chúng ta đang cùng chung kẻ thù! Liên hợp lại nhất trí đối ngoại
- Không thể tiện nghi cho đám phụ nữ lẳng lơ ở Nhân Dân tỉnh được
- Đúng rồi
- Người xấu! Không thể được! Đuổi đi
- Đúng đấy, không thể tiện nghi cho đám kia của Nhân Dân tỉnh...
Một đám tiểu y tá nghị luận ầm ĩ, ánh mắt nhìn Đàm Trung Lâm tràn đầy địch ý, rất có một bộ dạng như mang mối thù cướp chồng
...