Dương Giai Tuệ một mặt hoài nghi, bà cùng Trần Đại Hải đã thảo luận thật lâu
Luôn cảm thấy Trần Thương đã có đối tượng, nhà gái thúc giục, không mua nhà không xong rồi.
Trần Đại Hải cảm thấy là cô gái nhà người ta đã mang thai...
Dù sao, đang yên đang lành tại sao lại mua nhà?
Dương Giai Tuệ cẩn thận hỏi:
- Thương nhi, lần này khi mẹ tới, mẹ cùng ba con đã thu xếp cho con mười lăm vạn, bây giờ con có đủ hay không?
Trần Thương nghe xong, lập tức trợn tròn mắt
- Ba, mẹ, đem tiền về trả lại người ta đi, hiện tại con thật không thiếu tiền, giờ con đã là bác sĩ chính thức của bệnh viện, lúc rảnh còn đến bệnh viện chỉnh hình làm thêm, một tháng mấy chục vạn, vừa vặn làm cho một ông chủ, khoảng thời gian này tích lũy hơn một trăm vạn, vì lẽ đó con mới muốn mua nhà.
Dương Giai Tuệ nghe xong:
- Vậy con cứ cầm lấy tiền đã, cái gì không phải dùng tiền chứ, đồ dùng trong nhà cũng không ít.
Trần Thương dở khóc dở cười:
- Mẹ, hiện tại mỗi tháng con đều có thể kiếm mười mấy vạn, hai người cầm về mà chi tiêu cho bản thân, về sau cũng đừng khổ cực như vậy, học phí và tiền sinh hoạt của Trần Lạc ba mẹ cũng đừng quản.
- Chờ nhà của con làm xong, hai người hãy dọn tới ở, đến lúc đó mẹ nấu cơm cho con và Trần Lạc, mỗi tuần Trần Lạc cũng có thể về nhà, chúng ta đều ở thành phố An Dương cũng có thể dễ chăm sóc lẫn nhau hơn.
Trần Đại Hải nghe xong, vội vàng gật đầu:
- Đúng, về sau bà đến nấy cơm cho Thương nhi, tôi ở nhà giữ nhà là được rồi.
Dương Giai Tuệ đợi Trần Đại Hải một cái:
- Tôi đi, ai nấu cơm cho ông?
Trần Đại Hải cười ha ha một tiếng:
- Tôi là đầu bếp, không sợ cái này.
Dương Giai Tuệ lắc đầu:
- Chuyện này sau này hãy nói đi, mẹ cùng ba con hiện tại còn làm được, không cần làm phiền các con, hơn nữa nói trắng ra, chúng ta ở trong thôn đã nửa đời người, đi ra thành phố cũng không quen, cha con càng là đã quen ở trong nhà, ưa thích ra ngoài giúp bà con lối xóm, chờ hai ông bà này già không còn dùng được rồi nói sau.
Trần Thương cũng không mạnh khuyên, ba mẹ làm sao cho dễ chịu thì được rồi.
Bất quá Trần Thương vẫn nói:
- Ba, mẹ, về sau đừng mệt mỏi như vậy, chú ý thân thể, tuổi tác lớn phải chú ý.
Một bữa cơm ăn khá lâu, một bình rượu uống xong, chuẩn bị mở bình thứ hai, Dương Giai Tuệ níu lại không cho uống.
Ra khỏi nhà hàng, Trần Đại Hải cùng Dương Giai Tuệ không ngừng cảm khái.
- Người ta phục vụ thật là tốt! Khăn lau tay cũng ấm áp như vậy.
- Phục vụ viên người ta thật là chịu khó, dẫn theo tôi đi WC.
...
Vừa nói vừa cười trở lại khách sạn, bốn người vây tại một chỗ, mua chút hạt dưa, mở ti vi vừa xem vừa trò chuyện.
Cười cười nói nói một đêm trôi qua.
Từ khi Trần Thương đi làm, tết năm ngoái cũng không có về nhà.
Hơn nữa...
Người này, nếu như áp lực lớn thì tính cách sẽ có chút táo bạo cùng ngột ngạt.
Hiện tại Trần Thương giúp cho kinh tế Trần gia được cải thiện, lập tức áp lực giảm bớt rất nhiều.
Ngày hôm sau, Trần Thương mang theo người nhà đến khách sạn suối nước nóng ở sơn trang Nhạc Dương, người một nhà cũng coi là thật tốt nghỉ tạm một phen.
Trần Bỉnh Sinh cho năm tấm vé, Trần Thương không biết vì sao là năm tấm, bốn tờ là đủ rồi.
Còn lại một tấm Trần Thương chuẩn bị cho người khác, kết quả người ta đều đã bận.
Rơi vào đường cùng, Trần Thương bỏ vào túi, suy nghĩ, chờ sau này có thời gian tự mình đi là được.
Hai ngày này một nhà bốn người Trần gia cũng rất thư giãn, ban ngày đi xem nhà ở, tối về ngâm suối nước nóng xem biểu diễn.
Ngay từ lúc đầu, tính Trần Đại Hải rất kỹ lưỡng, đến công ty mua bán căn hộ hỏi một chút cái này, hỏi thăm một chút cái kia, nhớ lại để sau này trở về khoác lác cùng bạn nhậu.
Thế nhưng di chuyển một ngày xem mười căn lớn nhỏ, hào hứng của Trần Đại Hải bắt đầu giảm đi.
Thế nhưng Dương Giai Tuệ hào hứng càng ngày càng cao, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn cả Trần Đại Hải.
Cái gì mà lấy ánh sáng, bố cục, quạt hơi nước, cái gì... nói chung là biết cái gì thì cũng nói với cô gái chuyên phụ trách chăm sóc khách hàng ở công ty mua bán căn hộ.
Buổi tối khi trở về, điện thoại Dương Giai Tuệ còn mở thêm một chuyện mục phòng tỷ kể chuyện xưa để nghe.
Ngày thứ ba, người một nhà đến quảng trường Thiên Nhai gần đó mới xây dựng một toà tên là Vạn Khoa Tử Dương.
Khoảng cách từ nơi này tới tỉnh Nhị viện rất gần, tòa nhà còn chưa xây dựng hoàn tất.
Đằng sau còn có công trình đang thi công, mặc dù phòng ở còn chưa xây dựng xong, nhưng đã bán được bảy tám phần.
Trần Thương đi theo nhân viên của công ty mua bán căn hộ, chỉ vào sa bàn giới thiệu.
Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Trần Thương
Trần Thương nghe thấy giọng nói kia, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Giọng nói này từng xuất hiện rất nhiều trong cuộc sống của anh, rất quen thuộc.
Nghe thanh âm quen thuộc, Trần Thương im lặng quay người.
- Cảnh Nghiên.
Trần Thương thanh đạm trả lời, nhìn người quen thuộc trước mắt này, vốn cho rằng khi gặp mặt sẽ có bao nhiêu xấu hổ, không nghĩ tới khi gọi tên người ta, lại mười phần đơn giản.
Cảnh Nghiên không có thay đổi nhiều, phong cách ăn mặc vẫn vậy, vẫn nụ cười quen thuộc, ánh mắt nhìn Trần Thương cũng quen thuộc.
Cô gái này chính là như vậy, thoải mái, dám yêu dám hận, có sao nói vậy.
Cảnh Nghiên cười nói:
- Thật sự chính là anh sao, đã lâu không gặp
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Đúng vậy, đã lâu không gặp, nhưng em một chút cũng không thay đổi
Hai người mặc dù đã lâu không gặp, thế nhưng vừa rồi, nói chuyện vẫn là một cách tự nhiên rất quen thuộc.
Cảnh Nghiên nhìn Trần Thương, cười nói:
- Đây là chuẩn bị mua nhà à? Phát đạt nha! Chuẩn bị kết hôn hả?
Trần Thương lắc đầu:
- Đối tượng cũng chưa có chứ nói gì tới kết hôn, bất quá chuẩn bị mua một căn nhà, dù sao công việc cũng ổn định, suy nghĩ trước tiên tìm một nơi ở lại.
Nói đến chuyện đối tượng, Trần Thương lách qua chủ đề:
- Em cũng đi xem nhà à?
Bản thân Cảnh Nghiên là người ở thành phố An Dương, gia cảnh thường thường bậc trung, khi còn ở trường cùng Trần Thương đi ra ngoài ăn cơm, cô thường xuyên chủ động trả tiền, vì nghĩ tới cảm nhận của Trần Thương, nên khi gọi món ăn, rất ít khi chọn món đắt tiền.
Về sau chia tay, các phương diện nguyên nhân, dù sao người nào cũng có chí riêng, không thể nói chia tay nhất định là do người ta không tốt.
Chỉ có thể nói ai cũng có thứ mình muốn theo đuổi
Cảnh Nghiên lắc đầu:
- Ừm, đúng vậy, nơi này cách Đông Đại Nhất viện cũng không xa, tới xem nhà một chút.
Trần Thương sững sờ, nhịn không được nói:
- Sau khi Tỉnh Nhiên trở về không phải đã được bệnh viện cấp nhà sao?
Cảnh Nghiên nhẹ gật đầu:
- Vốn dĩ nói là cấp nhà, thế nhưng đều là nhà cũ, hơn nữa diện tích lại tương đối nhỏ, hai chúng em chuẩn bị kết hôn rồi sinh con, suy nghĩ muốn một căn nhà lớn chút, vì lẽ đó bệnh viện dứt khoát hỗ trợ chi phí, vừa vặn tới xem một chút.
Cảnh Nghiên nhịn không được nói:
- Xem ra anh không có thi nghiên cứu là đúng, hiện tại thi nghiên cứu tốt nghiệp rồi cũng không tìm được việc làm, bạn học cùng lớp chúng ta hiện tại cũng đang rầu rĩ đó.
Trần Thương cười cười xấu hổ:
- Anh đây không phải lại trở về đi học sao? Hiện tại mọi người đều là sư huynh sư tỷ.
Cảnh Nghiên không nhịn cười được:
- Xem ra ở khoa cấp cứu ba năm đối với anh đả kích không lớn a, vẫn lạc quan như thế?
Trần Thương cười cười, không nói gì.
Dương Giai Tuệ lôi kéo Trần Lạc cùng Trần Đại Hải xem nhà quên cả trời đất, nói chuyện trên trời dưới đất với nhân viên phụ trách bán nhà, làm gì nhìn ra được đây là người trong thôn, cho dù là trong thôn, cũng là thôn Thành Trung, trong tay có mấy căn hộ.