Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 311 - Chương 312: Lần Này Tới Đây Là Để Mẹ Hưởng Phúc

Khi bac si mo hack full
Chương 312: Lần Này Tới Đây Là Để Mẹ Hưởng Phúc
 

Dương Giai Tuệ nhịn không được nói:

- Trong nhà này cũng không có đến một vạn, chúng ta không phải cho chừa chút cho thằng út, còn đi học mà...

Trần Đại Hải lắc đầu:

- Trước tiên giải quyết vấn đề của thằng cả đi, tính cách Thương nhi bà cũng biết, phàm không phải gặp phải chuyện gì, chắc chắn sẽ không gấp gáp mua nhà, tôi thấy tám phần là đã tìm được đối tượng, nhà gái người ta có phải là thúc giục?

Dương Giai Tuệ suy nghĩ chút, bà cũng cảm thấy là khả năng này.

- Còn thằng út thì cho nó dùng tiền ăn tết, qua mùa thu, chúng ta đem bắp ngô năm nay bán đi, nửa năm này tôi cũng có thể chỉnh chút, sang năm học phí chi phí phụ tiền sinh hoạt của thằng út, sinh hoạt này liền là ngày một nhiều, qua một nấc thang là một nấc thang.

Dương Giai Tuệ ngoài miệng lợi hại là thế, thế nhưng chuyện lớn trong nhà chung quy vẫn là nghe Trần Đại Hải.

Đợi không bao lâu, Trần Thương và Trần Lạc trông thấy hai người Trần Đại Hải, cười đến đón.

Từ xa Dương Giai Tuệ đã thấy hai đứa con trai Trần Thương, Trần Lạc cùng nhau đi tới, cao to đẹp trai, trong lòng đều muốn nở hoa, làm cha mẹ chẳng phải chỉ cần như vậy sao?

Trần Thương đi tới, nhìn thấy cha mẹ không thay đổi gì nhiều.

Trần Đại Hải cao to, làm việc lâu dài ở lò lửa, làn da có chút đen nhánh, tay áo ngắn, cánh tay mười phần cường tráng, bất quá tự nhiên không có cơ bắp khỏe đẹp cân đối như các lực sĩ, nhưng trong ấn tượng của Trần Thương, cánh tay của bố vẫn luôn rất mạnh mẽ.

Thân hình hai anh em nhà họ Trần cũng giống như Trần Đại Hải, cao to, Trần Lạc so với Trần Thương còn cường tráng hơn, nhưng Trần Thương cũng còn có thể, lâu dài làm khoa cấp cứu, cũng rèn luyện một thân thể tốt.

Mà mẹ Dương Giai Tuệ là người phụ nữ nông thôn điển hình, làm bà nội trợ cần kiệm, quán xuyến mọi công việc trong nhà.

Mặc dù bốn người Trần gia không tính là giàu có, nhưng cũng coi như hạnh phúc mỹ mãn.

Trần Thương nhìn Trần Đại Hải cầm chỗ nhiều đồ như vậy, cười:

- Ba, sao ba mang nhiều đồ như vậy?

Trần Đại Hải cười ha ha một tiếng:

- Mẹ con thương các con, sắp dời cả cái nhà tới rồi.

Trần Lạc cũng đi theo cười ha hả:

- Ba, cái này không công bằng, gia sản nhà mình đều cho anh hai, của con đâu? Con phải kiến nghị

Trần Lạc nói một phen đem người một nhà chọc cười, Trần Đại Hải một bạt tay đập tới:

- Đánh chết tên tiểu tử thối nhà con.

Một đoàn người đi ra, Trần Thương trực tiếp gọi xe, phát hiện đồ quá nhiều nhét vào không đủ, bất đắc dĩ những này chỉ có thể gọi hai chiếc xe, đi về phòng thuê của Trần Thương.

Buổi tối Trần Thương đặt trước một phòng ăn ở nhà hàng phía dưới, người một nhà rất lâu không họp gặp, suy nghĩ buổi tối có thể tâm sự.

Khi Trần Đại Hải ăn cơm thích uống vài cốc rượu.

Trần Thương cũng có thể uống chút, Trần Lạc càng là từ nhỏ không học tốt, trộm Trần Đại Hải uống rượu.

Trước kia, Trần Thương cảm thấy trẻ con trong thôn hoang dã, về sau tới bệnh viện đi làm mới phát hiện, hoá ra xưa nay trẻ con nghịch ngợm không phân địa điểm.

Buổi tối ăn cơm, Trần Thương đưa đi ăn lẩu hải sản, người một nhà vui vẻ hòa thuận dùng nồi lẩu cũng hoà hợp, hơn nữa để ba mẹ cũng hưởng thụ một chút cái gì là được phục vụ.

Trong lúc chờ đợi, phục vụ nhất định phải lôi kéo Dương Giai Tuệ đi lấy ra bộ hộ lý.

Dương Giai Tuệ chưa từng gặp được chuyện này, lập tức ngượng ngùng đỏ mặt cực kỳ, nhăn nhó ngượng ngùng, tay dắt lấy Trần Đại Hải, hai tay nắm vào nhau, ngượng ngùng giang hai tay.

Trần Lạc cùng Trần Thương đi theo sau lưng, cười nói:

- Mẹ, nhanh đi thử một chút

Trần Đại Hải cũng cười hắc hắc:

- Thử một chút đi, tốt cho tay, bà nhìn tay bà cẩu thả.

Cuối cùng, một đám người giật dây, Dương Giai Tuệ mới đi vào trong.

Đứng tại cửa ra vào, Trần Thương cười nhìn mẹ mình, bà ấy yên lặng gả cho ba, người phụ nữ vất vả cả đời.

Khi ba làm đầu bếp, Dương Giai Tuệ giúp việc bếp núc, đây là một cái việc khổ cực.

Đợi đến khi Dương Giai Tuệ mở bàn tay ra, Trần Thương bỗng nhiên cảm giác giống như trái tim bị bóp chặt...

Chỉ thấy đôi tay không lớn kia tràn đầy nếp nhăn, hoa văn ở giữa có chút dơ bẩn đã rửa không sạch sẽ, nếp nhăn ở mu bàn tay rất nhiều, bàn tay thô ráp, nguyên một đám da dầy kén màu vàng...

Bỗng nhiên Trần Thương cảm giác cái mũi chua chua.

Chính là đôi tay này đã nuôi dưỡng mình thành người.

Trần Lạc cảm giác nước mắt ở trong hốc mắt đã sắp chảy ra:

- Con đi vào toilet.

Quay người đi ra bên ngoài, vừa mới ra ngoài, nước mắt nhịn không được đã tràn mi mà ra, nước mắt to như hạt đậu lưu ở trên mặt, Trần Lạc tranh thủ thời gian lau nước mắt, hung hăng hít vào một hơi.

Đến nhà vệ sinh đi rửa mặt.

Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn trong gương, có bảy phần giống Dương Giai Tuệ.

Trần Lạc hít sâu một hơi, thầm hạ quyết tâm, nhất định sớm kiếm thật nhiều tiền, hiếu kính ba mẹ.

Không phải Trần Lạc thích khóc, ngược lại, khi đến trường Trần Lạc kiên cường vô cùng, tính bướng bỉnh đều giống như Trần Đại Hải.

Thế nhưng vào giờ phút này, trông thấy hai tay của mẹ vất vả cả đời, nội tâm Trần Lạc còn khó chịu hơn so với bị dao cắt.

Trước kia không quá để ý, thế nhưng lúc này, trong đầu Trần Thương tràn đầy hình ảnh hai bàn tay đầu đã thô ráp của mẹ mình.

Trần Đại Hải đứng ở phía sau, trong mắt mỉm cười.

Cả đời này, khổ cho bà rồi, bà xã.

Lúc ăn cơm, Trần Thương mang theo rượu tới.

Rượu là Lý Bảo Sơn cho.

Người bệnh biếu rượu cho Lý Bảo Sơn, ông ấy không uống nên đã đưa cho Trần Thương.

Đây là rượu ngon, rượu trắng 20 năm.

Lần này, Dương Giai Tuệ không có ngăn cản uống rượu, ngược lại mỉm cười nhìn ba người đàn ông trong nhà, cười mắng:

- Cái nhà này, ba người đàn ông mấy người khi dễ một người phụ nữ như tôi.

Mỗi khi Dương Giai Tuệ mắng Trần Đại Hải, ông luôn luôn thô lỗ cười một tiếng, cũng không mạnh miệng.

Lúc này còn hát đệm:

- Đúng đấy, Trần Lạc! Con khi còn bé cũng không có ít lần chọc giận mẹ con, nhìn đem các con tức giận.

Dương Giai Tuệ lập tức trừng mắt liếc Trần Đại Hải:

- Là ông mỗi ngày chọc tức tôi! Lạc nhi nó còn hiểu chuyện hơn ông nhiều.

Nhìn bảng menu điện tử, Dương Giai Tuệ cũng không biết dùng, nhưng nhìn thấy giá cả, trong lòng lại lộp bộp một tiếng, thật đắt.

Trần Thương gọi một bàn lớn, thế nhưng ngay trước mặt của người ta, Dương Giai Tuệ cũng không tiện nói, chỉ có thể nói:

- Ăn không hết, đừng gọi nhiều như vậy.

Trần Thương cười cười, lại gọi thêm mấy món đặc sắc.

Chờ phục vụ viên rời đi, Dương Giai Tuệ nhịn không được nói:

- Thương nhi, rất đắt! Gọi ít một chút

Trần Thương nhịn không được nói:

- Ai nha, mẹ, người cũng đừng lo lắng, chúng con hiện tại có tiền.

- Lần này tới đây là để mẹ đến hưởng phúc. Đợi ngày mai chúng ta đi suối nước nóng nghỉ ngơi, thuận tiện ở đây hai ngày này đi xem nhà ở một chút.

Nói đến nhà ở, Dương Giai Tuệ nhịn không được nói:

- Làm sao đang yên đang lành lại muốn mua nhà?

Trần Đại Hải cũng một mặt bát quái nói:

- Có phải là có đối tượng rồi không?

Trần Thương lắc đầu:

- Chưa có, khoảng thời gian này tích lũy một chút tiền, công việc cũng ổn định, tiền này con cũng không để làm gì, chẳng bằng mua nhà.

Bình Luận (0)
Comment