Cơ thể cực kỳ phức tạp, tuyệt đối không đơn giản như chỗ nào đau thì là chỗ đó có bệnh
Mà lúc này, rất có thể hệ thống túi mật của người bệnh có vấn đề
Trần Thương:
- Đưa giấy xét nghiệm cho tôi.
Nếu như lầm cả hai, bỏ lỡ cơ hội trị liệu, người bệnh có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Tiếp nhận báo cáo xét nghiệm của bệnh nhân, sau khi cẩn thận đọc một phen, kiểm tra máu cho thấy tế bào bạch cầu hơi cao, không phải quá cao.
Nhưng cơ thể bị nhồi máu cơ tim sẽ dẫn đến tế bào bạch cầu hơi cao, cũng sẽ xảy ra lây nhiễm, vì lẽ đó không thể chỉ nhìn giấy xét nghiệm máu để đưa ra phán xét.
Trần Thương nhìn Diêu Chí Văn:
- Trước tiên truyền dịch! Truyền một lượng lớn
Lúc này, Diêu Chí Văn cũng hiểu rõ tình huống:
- Anh nói là... Nghi là bị sốc do viêm hả?
Trần Thương gật đầu
Trên thực tế không quản là tim mạch bị sốc, hay là bị sốc do viêm, lúc này việc cần làm nhất bổ sung chất lỏng.
Chỉ cần tăng dung lượng máu, tăng huyết áp bệnh nhân, mới có thể cam đoan mỗi khí quan đều được cung cấp đủ máu và oxi, nếu không, những cái khí quan đó sẽ thiếu máu, thiếu dưỡng khí sẽ từng bước từng bước chết dần
- Thông báo phòng siêu âm tiến hành hội chẩn gấp
Trần Thương quả quyết điền vào bảng theo dõi.
Y tá vội vàng cầm điện thoại lên, bắt đầu làm việc.
Vì tuyệt đối không thể có sai sót, Trần Thương lại lần nữa kiểm tra tỉ mỉ hơn cho người bệnh, nghe chuẩn đoán tim phổi không có quá nhiều dị thường, lại lần nữa chụp X-quang ngực cũng không có dấu hiệu suy tim, phổi có nước, một lần nữa lại đo thêm bản đồ điện tim, vẫn không nhìn thấy biểu hiện điển hình của nhồi máu cơ tim, người bệnh thật không phải bị nhồi máu cơ tim! !
Trên cơ bản Trần Thương đã có thể khẳng định
Nếu muốn chẩn đoán bệnh nhồi máu cơ tim, phương pháp khách quan nhất chính là không ngừng đo bản đồ điện tim.
Bản đồ điện tim vừa tiện nghi, lại thuận tiện, càng không có phóng xạ, còn có thể cung cấp giá trị lớn, thật sự là đồ kiểm tra hiếm có.
Ở phòng siêu âm bên cạnh, chỉ chốc lát bọn họ đã đẩy máy móc tới.
Không bao lâu
Kết quả kiểm tra đã có.
Kết quả khiến Trần Thương cùng Diêu Chí Văn giật nảy mình
Siêu âm cho thấy rõ ràng là túi mật có tăng lớn, túi mật, vách ống mật tăng dầy, trong túi mật còn có rất nhiều sỏi, ống mật còn khuếch trương vô cùng rõ ràng
Đây hết thảy đều cho thấy, túi mật, ống mật của bệnh nhân là bị viêm, hơn nữa rất có thể là viêm ống mật cấp tính dẫn đến tắc nghẽn.
Một khi sỏi thận làm tắc ống mật chủ, mật không cách nào thuận lợi bài xuất đường tiêu hóa, càng để lâu thì sẽ càng nhiều, cuối cùng dẫn đến tăng áp lực trong ống mật, mật ngược dòng vào máu, mang theo vi khuẩn vào máu sẽ sinh ra chứng mủ độc, nghiêm trọng hơn sẽ khiến người bệnh bị sốc.
Trần Thương trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Trương Hữu Phúc, Trương Chí Tân vừa vặn đang trực ban nên lập tức chạy xuống
Thảo luận với Bạch lão sư ở phòng siêu âm.
Tổng hợp ước định tình trạng của người bệnh, xác minh và cân nhắc tắc nghẽn do viêm, viêm ống mật cấp tính, bị sốc do viêm, đề nghị chuyển ngay tới khoa phổ ngoại, kịp thời phẫu thuật giảm sức ép dẫn lưu cho ống mật, chỉ cần rạch ống mật ra, để mật đang căng phồng được giãn ra, bệnh tình sẽ được cải thiện.
Còn về... Vấn đề sỏi mật, về sau lại từ từ thảo luận.
Sau khi mọi người bệnh đưa đi, Diêu Chí Văn bị dọa đến mồ hôi nhễ nhại.
Trần Thương vỗ vỗ phía sau lưng của anh ta, phát hiện sau lưng tất cả đều là mồ hôi.
Trong mắt Diêu Chí Văn mông lung:
- Trần Thương... Anh nói... Tôi nếu như không mời anh tới... Bệnh nhân có phải là sẽ gặp chuyện?
Một câu hỏi này khiến Trần Thương trợn tròn mắt.
Trần Thương thở dài, không biết nói cái gì.
Chẩn đoán bệnh quá phức tạp, ai mà có thể cam đoan mình nhất định có thể chẩn đoán bệnh chính xác?
Trần Thương có hack, thế nhưng cũng không thể nhìn một cái là thấy ngay được, nếu như không phải nhẹ nhàng sờ một cái, bản thân Trần Thương cũng không dám đảm bảo...
Trần Thương nhìn Diêu Chí Văn, cái này không thể trách anh ta...
Bệnh tật có thiên biến vạn hóa, các triệu chứng của các bệnh khác nhau, phụ trợ kiểm tra thường xuyên sẽ có liên quan, nếu như không tỉ mỉ phân biệt, rất có thể sẽ phạm sai lầm.
Cho nên nói.
Người làm nghề y, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng
Mà lúc này đây, bác sĩ Nghiêm trở về... Dẫn theo cả bác sĩ nội khoa tim.
Trần Thương thở dài, nhìn Diêu Chí Văn:
- Anh cực kỳ ưu tú, ít nhất cũng không có chạy...
Diêu Chí Văn dở khóc dở cười, thật sự là vừa cười vừa khóc, nước mắt lốp bốp chảy xuống.
- Tôi thật rất muốn làm một bác sĩ tốt
Trần Thương cười nói:
- Anh đã là...
Trừ an ủi anh ta, lúc này còn có thể nói gì nữa?
Nghiêm Minh vội vã chạy tới:
- Tiểu Diêu, người đâu? Người bệnh đi đâu rồi?
Nhìn thấy Diêu Chí Văn khóc, dọa cho Nghiêm Minh khẽ run rẩy:
- Người đi rồi?
Trần Thương thở dài, lắc đầu, trở về khoa cấp cứu.
Trần Đại Hải xách hành lý cho Dương Giai Tuệ, trong miệng một mực lải nhải:
- Bà nói bà mang nhiều đồ thế để làm gì? Bao lớn bao nhỏ một đống lớn, chúng ta còn có thể chừa chút cái gì?
Trần Đại Hải thấy vợ cũng không để ý tới đến mình, nói tiếp vài câu:
- Chúng ta chỉ ở cỡ hai ba ngày, cũng không phải dọn nhà luôn.
Dương Giai Tuệ quay người trừng mắt liếc ông một cái:
- Trần Đại Hải, ông nói xong chưa? Trên đường đi nói mấy trăm lần, sao cứ lải nhải như tức phụ thế?
Trần Đại Hải khụ khụ một tiếng không nói.
Dương Giai Tuệ bỗng nhiên xoay đầu lại:
- Aizz, tôi hỏi ông? Bỗng nhiên Thương nhi cứ gấp gáp kêu chúng ta đến mua nhà, có phải là nhìn trúng cô gái nhà ai rồi không?
Trần Đại Hải nhíu mày, nhẹ gật đầu:
- Ừm, tôi cũng cảm thấy có thể là vậy
Một lát sau.
Dương Giai Tuệ chợt nhớ tới cái gì, hạ giọng nói:
- Ông xem thử tiền vẫn còn chứ?
Trần Đại Hải trừng bà một cái:
- Đang ở nhà ga, nói gì thế?
Sau khi nói xong, cẩn thận sờ lên túi xách tùy thân một cái, sau đó nhìn thoáng qua xung quanh, nhẹ gật đầu với Dương Giai Tuệ:
- Ừm! Ở đây, ở đây
Lúc này, Dương Giai Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm:
- Làm sao còn chưa tới chứ? Gọi điện thoại thử đi? Trên người cầm nhiều tiền như vậy, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Trần Đại Hải nói:
- Thành phố An Dương lớn như vậy, gọi cái xe cũng không vấn đề, đừng nông nóng.
Hai người ở quê, nghe Trần Thương nói muốn mua nhà, lập tức giật mình, hai năm này Trần Thương tốt nghiệp rồi làm việc cũng không dùng đến tiền, tiền cho thằng út học trung học cũng không nhiều, cũng tích lũy được mười vạn tám vạn, thế nhưng sau khi hai người già nghe ngóng giá nhà ở thành phố An Dương một vạn năm một mét vuông đã tranh thủ tìm họ hàng thân thích để vay tiền.
Cũng may người nhà Trần gia bình thường đi hết nhà này đến nhà kia hỗ trợ, cũng có thể mượn được một chút, lần này tới An Dương, tổng cộng mang theo mười lăm vạn, móc sạch tài sản của hai người già.
Làm cha làm mẹ, tuy nghe Trần Thương nói có tiền rồi nhưng cũng không yên lòng, hỗ trợ được chút nào hay chút đó, vì không có năng lực nên cũng không có cách nào.
Dù sao mua nhà cũng không phải chuyện nhỏ?
Nhà ai có thể lập tức kiếm ra nhiều tiền như vậy để mua?