Cảm động lòng người
Kích động đến nỗi nước mắt tràn mi.
Nữ bác sĩ khoa kiểm nghiệm đứng phía sau cũng không nhịn được quay người lau nước mắt.
Tận mắt thấy một nhóm người trẻ tuổi nỗ lực cấp cứu một người bệnh đang hấp hối, không có gì so với phòng phẫu thuật cấp cứu khiến người ta cảm động hơn.
Đây là tính mạng an toàn hiện ra
Giờ khắc vinh dự này, thuộc về những bác sĩ trẻ này.
Mà xem công việc cấp cứu lần này của Trần Thương.
Hai chữ anh hùng, hoàn toàn xứng đáng
Đáng tiếc, đây là công việc của chúng ta, dù cho anh có ưu tú như thế nào, cố gắng như thế nào, phấn đấu ra sao, vĩ đại như thế nào, cũng sẽ không giống như Quách Chí Dũng, nhận được sự khen ngợi.
Bởi vì đây là chức trách anh
Chăm sóc người bị thương
Nỗ lực của anh, người khác không thấy được.
Hồi báo duy nhất có lẽ chính là trông thấy người bệnh khỏe mạnh mỉm cười...
Chuyện trong phòng phẫu thuật, mỗi ngày đều có.
Mỗi giờ mỗi khắc, đều xuất hiện anh hùng như vậy.
Kinh tâm động phách ở, xao động lòng người.
Không cầu báo đáp lớn lao, chỉ cầu một khuôn mặt tươi cười.
Khâu mạch máu, cơ quan nội tạng được chữa trị hoàn thành, sau đó phải làm chính là nối vị trí xương bị gãy.
Lý Kiến Vĩ ở phía sau nhìn thấy mấy người trẻ tuổi đã mỏi mệt nhiều, đi tới, nói một câu.
- Tiếp theo, giao cho chúng tôi đi! Các bạn trẻ
Một câu, là hai thế hệ người hành y bàn giao công việc.
Một câu, là tiếp nhận sứ mệnh.
Trần Thương gật đầu, anh thực sự là không kiên trì nổi nữa.
Hơn nữa, phòng cấp cứu không phải nơi để khoe khoang, Trần Thương ngay từ đầu không cho mọi người để ý tới những vị chủ nhiệm kia không phải là vì đe dọa
Mà là bởi vì bọn họ không giúp đỡ được cái gì.
Không thể bởi vì bọn họ đến mà bị phân tâm.
Tính chuyên nghiệp trong phẫu thuật Ngoại lồng ngực tương đối mạnh, cho dù bọn người Lý Bảo Sơn lợi hại hơn nữa, chuyên nghiệp vẫn bị hạn chế.
Mà bây giờ thì sao?
Để Lý Kiến Vĩ thuộc khoa chỉnh hình làm phẫu thuật là sự chọn lựa tốt nhất.
Trần Thương gật đầu:
- Vâng
Nghe thấy một tiếng “Vâng” hời hợt này, ba người trẻ tuổi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù nghe thấy lời của phó viện trưởng Lý Kiến Vĩ, bọn họ cũng không buông lỏng, mà câu này của Trần Thương, bọn họ mới trầm tĩnh lại.
Đây là thực lực chinh phục
Giờ khắc này, Trần Thương mới là người có uy lực nhất trong phòng phẫu thuật này
Tỉnh Nhiên cười cười, sau khi vừa lui bước, bỗng nhiên một cái lảo đảo, té lăn trên đất, một y tá ở bên cạnh kịp thời đỡ lấy.
- Bác sĩ Tỉnh, anh không có chuyện gì chứ?
Tỉnh Nhiên xấu hổ cười một tiếng:
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì! Chỉ là có chút không đứng vững.
Trần Thương cười cười, cầm lấy mấy túi glucose trên bàn phẫu thuật đưa tới:
- Uống chút đi.
Tỉnh Nhiên cười cười, nhìn Trần Thương nói:
- Cảm ơn
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, mỗi người cầm một bình glucose 250ml mà nước ừng ực ừng ực.
Thật sự sảng khoái
Bọn họ thật quá mệt mỏi rồi.
Từ chín giờ sáng đến sáu giờ chiều, chín tiếng bôn ba mệt nhọc, hơn sáu tiếng toàn lực ứng phó ca phẫu thuật, không một giọt nước, cơm trưa cũng chưa ăn.
Hơn nữa, thời gian dài tập trung cao độ, ai cũng chịu không được
Trần Thương ngồi trên ghế, nhìn ca phẫu thuật, toàn thân đều là mệt mỏi.
Tỉnh Nhiên dứt khoát ngồi yên trên mặt đất, làm gì còn hơi mà để ý đến hình tượng.
Vương Khiêm cùng Trương Tuyết mặc dù so ra kém hơn hai người, nhưng cũng nhất định không thoải mái.
Cũng phải thủ vững mấy tiếng nữa, 21 giờ 30 phút, ca phẫu thuật này kéo dài hơn mười một tiếng đồng hồ, ca phẫu thuật “Thời gian dài, độ khó cao, tính chất phức tạp” thuận lợi kết thúc.
Ca phẫu thuật này liên quan đến kỹ thuật của khoa tim mạch, khoa ngoại phổi, kỹ thuật khâu phế quản, khoa chỉnh hình xương ngực, xương sườn bị gãy nên độ khó cao. Tổng hợp lại các kỹ thuật chữa trị cố định, đối với kỹ thuật của toàn bộ đoàn đội có yêu cầu rất cao.
Thế nhưng chính là trong thời gian ngắn lại lập nên một đội ngũ toàn người trẻ tuổi như vậy, quả thực là đuổi Tử thần đi
Giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn bốn người trẻ tuổi đang mỏi mệt ở kia, tiếng vỗ tay bỗng vang lên
Giờ khắc vinh dự này thuộc về bọn họ
Bọn họ nhận mà không thẹn
Lý Bảo Sơn nhìn Trần Thương, cười cười, tựa hồ cảm giác gánh nặng trên vai nhẹ đi rất nhiều.
Sau khi kết thúc ca phẫu thuật, người bệnh cần được chuyển đến phòng giám sát để tiện theo dõi, đồng thời là để bắt đầu tiến hành công tác trị liệu.
Chặng đường đi đến hồi kết này sẽ không cần phải chiến đấu khói lửa hay có gì khó khăn.
Đẩy người bệnh từ phòng phẫu thuật ra, thấy bên ngoài có người nhà, chủ thầu đội đốc công và một người đàn ông nhìn bộ dáng có vẻ là một ông chủ, tất cả đều đang nóng nảy chờ đợi.
Vừa nhìn thấy có người đi ra từ phòng phẫu thuật, liền vội vàng hỏi:
- Bác sĩ... Thế nào rồi?
Lý Kiến Vĩ nói:
- Ca phẫu thuật cực kỳ thành công, nhưng vẫn phải quan sát thêm một thời gian nữa mới được, khoảng thời gian này bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng giám sát để theo dõi.
Đốc công vội vàng gật đầu:
- Được được được, không thành vấn đề, chỉ cần người không có bị nguy hiểm gì là được
Một người phụ nữ trung niên với lối trang điểm mộc mạc kéo hai đứa bé quỳ xuống đất đến bịch một tiếng
- Bác sĩ! Tạ ơn các vị rất nhiều, đã cứu được chồng tôi và cha của các con tôi
Ngữ điệu nghẹn ngào, giọng nói vô cùng kích động.
- Tạ ơn bác sĩ
Hai đứa trẻ đều là trai, thằng nhóc lớn nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, còn đứa nhỏ chừng bảy tám tuổi, cả hai cũng đều đang quỳ rạp trên mặt đất.
Mấy người bác sĩ thấy thế vội vàng gập lưng, đỡ người nhà bệnh nhân đứng lên.
Người bị thương cũng không phải dân ở đây, anh ta là người đi làm công xa nhà, nên giọng nói của người phụ nữ trước mặt và mấy đứa nhóc này đều đậm chất chất giọng của vùng phương bắc.
- Không có gì, không có gì mà, đây là công việc mà chúng tôi nên làm
Lý Kiến Vĩ vội vàng đỡ hai đứa trẻ lên rồi nói.
Đột nhiên Trần Thương lại nhớ đến vẻ mặt người bị thương, dù có đau đớn thế nào nét mặt anh ta vẫn thể hiện rõ sự kiên cường cương nghị, người ta nhìn vào thấy trên mặt anh ta như viết đầy những dòng chữ không cam lòng và quyết tâm, có lẽ chính tình cảm gia đình là động lực lớn nhất để biến người đàn ông này trở nên kiên trì đến vậy.
Bị một cây thép đâm xuyên qua ngực, vậy mà từ đầu đến cuối cũng không thèm rên một tiếng kêu đau
Trần Thương suy đoán, có lẽ lúc rớt từ trên lầu xuống, vào khoảnh khắc bị cây thép đó xuyên qua ngực, thì trong đầu người đàn ông này không phải chỉ nghĩ đến chính bản thân mình nữa, mà thứ anh ta nghĩ đó là phải kiên trì sống sót, vì bên cạnh vẫn còn ba người anh ta cần che chở bảo vệ.
Cũng vì nhiệm vụ và trọng trách bản thân phải gánh vác, nên anh ta mới một mực kiên trì giữ vẻ trầm mặc, nhất quyết không chịu nói một lời từ bỏ.
Sinh mệnh vĩ đại, thân tình ràng buộc, tất cả những người có mặt ở đây, đều là để người đàn ông này có thể tiếp tục sống.
Trần Thương đã từng gặp qua rất nhiều người, đã cứu rất nhiều người, nên anh biết rõ, nhiều khi, người có thể cứu họ không phải là bác sĩ các anh, mà là chính họ.
Nếu họ là người muốn được sống sót, họ biết kiên trì, chịu đựng đau đớn, cắn răng, hay cắn nát hàm răng để bắt bản thân phải tỉnh táo, thì nhất định, họ sẽ là người sống sót.