Càng tiến sâu vào y học, càng phát triển thì lại phát hiện ra một điều là, có rất nhiều thứ y học cũng không thể giải thích được.
Không giải thích được huyết áp cao, không giải thích được bệnh tiểu đường, hay thậm chí đến cảm cúm cũng không giải thích được, huống chi nói đến sinh mệnh?
Sinh mệnh, không chỉ là một bộ phận nhất định có thứ tự vận chuyển.
Mà đó là một nhiệm vụ mà bạn phải tin tưởng nó cả đời
Người đàn ông này, nếu so sánh anh ta giống một ngọn núi to lớn cao ngạo cũng không hề sai chút nào.
Gặp được một người thật thà, lời lẽ không trau chuốt và một gia đình hòa hợp như vậy, đột nhiên Trần Thương lại có cảm giác, tất cả mọi thứ trên đời này đều đáng giá.
----
Người bệnh được đưa đến phòng giám sát theo dõi tình hình, Trần Thương và Tỉnh Nhiên cũng nhờ vậy mà không phải ở cấp cứu nữa, Trần Thương dẫn Tỉnh Nhiên đến một quán ăn quen thuộc, hai người ngồi trong quán nhậu đồ nướng bên lề đường, gọi mấy chai bia, và kêu ra một đống xâu nướng.
Chủ quán nhìn hai người, cười nói:
- Tiểu Trần, ăn từ từ chứ, đây là lần đầu tiên tôi mới nhìn thấy có người ăn đồ nướng mà lấy lá thăm làm đũa đó.
Trần Thương và Tỉnh Nhiên vốn dĩ đã dồn hết sức vào lo lắng, sau khi làm một trận cuồng ăn biển uống, cuối cùng cả hai cũng có thể nhẹ nhàng thở ra
Con mẹ nó thật thoải mái
Con người ta sống một đời nếu không muốn sầu, uống chén rượu lớn, cắn miếng thịt lớn sẽ thấy khoái chăng
Chớ cười tôi uống rượu bất lịch sự, cơm nước no nê mới có thể cứu người tốt.
Được rồi, uống rượu không thể thực hiện phẫu thuật.
Chẳng qua ca phẫu thuật hôm nay đã khiến Trần Thương thật sự cảm thấy có chút kinh tâm động phách.
Trước giờ Tỉnh Nhiên vẫn nghĩ một người có thể dạy người khác cứu người, thì chắc bình thường sẽ là một người nghiêm túc quy củ đầu tóc gọn gàng, nhưng vào giờ phút này, vì mồ hôi chảy ra nhiều, khiến tóc trên đầu trở nên lộn xộn, lại cộng thêm cả một cơn gió đêm thổi tới, cùng với Trần Thương tạo thành một màn lợi hại.
Phải một lúc lâu sau, Tỉnh Nhiên bỗng nhiên nhìn Trần Thương, nói:
- Tôi luôn có cảm giác giống như chúng ta đã quên chuyện gì
Trần Thương sững sờ, trong lòng cũng có chút nôn nao:
- Tôi cũng có cảm giác giống vậy
Hai người liếc nhau:
- Băng gạc sẽ không bị rơi vào lồng ngực đâu đúng không?
Nghĩ tới đây, trái tim hai người lộp bộp lộp bộp nhảy loạn.
Nãy giờ luôn cảm thấy trong suy nghĩ có chút bất an.
Bởi vì thật sự là cảm giác như đã bỏ lỡ chuyện gì.
Nhưng đến cùng là có chuyện gì?
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, Tỉnh Nhiên nhìn thấy điện báo hiện lên
Ngay lập tức liền cười ha ha ha ha:
- Tôi nói quên gì đấy! Là quên đưa Cảnh Nghiên theo
- Ha ha ha ha ha...
Lúc này, Trần Thương mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đúng rồi, hôm nay là ngày dẫn bố mẹ đi xem phòng, mà con mẹ nó, kém chút nữa là quên việc họ vẫn đang đợi ở chỗ môi giới nhà, giờ đã là lúc nào rồi.
Trần Thương vội rút điện thoại bấm số gọi Trần Lạc, điện thoại nhanh chóng được kết nối.
- A? Trần Lạc…. Mọi người…
Bên kia truyền tới giọng quan tâm của Trần Lạc:
- Anh, phẫu thật xong rồi hả?
Trần Thương gật đầu cười một tiếng:
- Ừm! Vừa làm xong, đã cứu được rồi. Mà anh kém chút nữa là quên mất mọi người… Tại bận rộn quá nên đầu óc không còn linh hoạt nổi nữa.
Trần Lạc cười ha ha một tiếng:
- Không có gì đâu, không phải là còn có em ở đây sao! Có em ở đây, anh không cần phải lo lắng cho bố mẹ đâu
Trần Thương cười nói:
- Bố mẹ đâu?
Trần Lạc cười nói:
- Ha ha, bữa tối hôm nay, phòng bếp người ta còn nướng nguyên cả con dê, ha ha... Ma ma nhất định kêu gói lại mang về cho anh, mà người ta không cho, thế là bà liền lén nhét vào trong cái túi mà anh mua cho bà, giờ bên trong cái túi toàn mùi thịt dê, phải đi rửa túi xách đấy! Ha ha...
Trần Thương nghe xong, lúng túng nở nụ cười.
Trần Thương cười cười, anh không vì lý do bố mẹ không hiểu nội quy mà xấu hổ đỏ mặt, cũng không có chê cười hay trách cứ họ, vì vốn dĩ cả đời họ đã bao giờ được tới khách sạn năm sao ở bao giờ đâu, nên cũng chưa từng được hưởng thụ trong hoàn cảnh cao sang như vậy, Dương Giai Tuệ chỉ là một người bình thường giống hàng ngàn hàng vạn người nội trợ khác ở nông thôn, bà có nhiều tố chất cao đẹp, nhưng kiến thức không phải bao rộng, căn bản bà chỉ để tâm đến chuyện tối nay có nhiều đồ ăn ngon, nên mới muốn đem về cho con mình một chút để nó ăn.
Trần Thương không thèm để ý, anh nguyện ý trả tiền vì việc làm của bố mẹ.
Cũng giống như việc anh đã phạm vào biết bao sai lầm khi còn nhỏ, bố mẹ cũng đều thay anh trả nợ.
Kỳ thật cuộc sống giống như một sự luân hồi không hồi kết.
Lúc bé, chúng ta không hiểu biết mọi chuyện, lúc ấy bố mẹ chăm sóc chúng ta, nuôi dưỡng dạy dỗ chúng ta, trả tiền cho sai lầm của chúng ta, và họ nhẹ nhàng ngồi xuống giảng dạy cho chúng ta không nên làm như thế, vì nó là việc làm không đúng.
Còn sau này khi trưởng thành, chúng ta lại cảm thấy bản thân hiểu biết nhiều hơn, còn những cái bố mẹ hiểu lại càng ngày càng ít đi, cho đến khi họ không còn theo kịp thời đại, thì họ bắt đầu bị lừa, làm ra những chuyện khiến chúng ta cảm thấy thật buồn cười, kỳ thật lúc này chính là thời điểm chúng ta cần phải gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ trợ giúp chăm sóc họ, khi ấy họ vô tư nuôi dạy chúng ta nên người, giờ hãy bên cạnh họ lúc tuổi già, trả tiền vì sai lầm của họ, thì hãy ngồi xuống cùng tâm sự với họ.
Trần Thương cười nói:
- Trần Lạc, em đưa bố mẹ đi tắm suối nước nóng một chút đi, anh đánh tay lái phát là về ngay đây, à nói với ma ma, ngày mai anh sẽ đưa bà đi mua quần áo và túi sách mới.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Thương quay qua nhìn thấy Tỉnh Nhiên vẫn đang cười ngây ngô tại chỗ.
Trần Thương có chút kinh ngạc...
Thằng nhãi này, chẳng lẽ lại để quên não ở đâu rồi à?
Nhìn Trần Thương nói chuyện điện thoại xong, Tỉnh Nhiên cười nói:
- Trong lúc làm phẫu thuật nghiêm túc quá, đến mức không cẩn thận quên cả Cảnh Nghiên, thật sự là buồn cười
Trần Thương:...
Buồn cười sao?
Khả năng làm phẫu thuật của thằng nhãi này tương đối tốt, trí thông minh cũng có thể nói là tương đối cao, chỉ có điều... EQ tuyệt đối không dùng được.
Tỉnh Nhiên tiếp tục nói:
- Tôi sẽ nói với Cảnh Nghiên là sau khi làm phẫu thuật xong, cậu lôi kéo tôi đi ăn đồ nướng, đợi cô ấy tới đây, tôi sẽ giới thiệu hai người với nhau.
Vẻ mặt Trần Thương lập tức thay đổi
Cái tên Tỉnh Nhiên nhà ngươi được lắm, vậy mà dám hại ông đây...
Tôi kéo cậu đi ăn đồ nướng?
Là để không cho cậu liên hệ với Cảnh Nghiên?
Trước tiên tôi khuyên cậu đừng có gửi bức ảnh về sán lá phổi
Hiện giờ là tôi lôi kéo cậu đến quán đồ nướng ăn, khiến cậu ném Cảnh Nghiên qua một bên không nhớ tới
Có phải là cậu muốn để Cảnh đai đen bổ tôi rồi mới vừa lòng đúng không?