Mấy ngày nay, chuyện Trần Thương châm cứu lồng ngực cho thai nhi ở khoa phụ sản trong nháy mắt đã truyền ra bên ngoài, anh lập tức nổi danh khắp bệnh viện.
Nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc này, chính là Trình Hân
Vào lúc đêm muộn, sau khi đi làm về, Trình Hân trắng trợn tuyên truyền ra bên ngoài.
Thậm chí còn thêm mắm thêm muối, thổi phồng Trần Thương lên nói anh là nhân tài chỉ có ở ngoại khoa lồng ngực của Tỉnh Nhị Viện, một tay châm cứu lồng ngực xuất thần nhập hóa, có khả năng cứu vớt thai nhi ngay khi vẫn còn ở bên trong nước ối.
Mà thường thường, khi một anh hùng bất ngờ xuất hiện, lập tức sẽ có một nhân vật nào đó làm nền.
Thạch Kỳ, cũng phát hỏa trong thời điểm này, với miệng của một người phụ nữ, nếu muốn hạ thấp khả năng của một người đàn ông, bình thường sẽ chỉ cần nói vài chữ: Ông ta không được
Thế là, trong nháy mắt tin tức Thạch Kỳ không có năng lực được truyền khắp Tỉnh Nhị Viện...
Khi vừa thấy Thạch Kỳ đến, toàn bộ sinh viên quy bồi ở bệnh viện, không hẹn mà đều có chung một phản ứng
- Nha! Thạch Kỳ à? Ông ta không được
Vốn Thạch Kỳ muốn tạo dựng một chút uy tín riêng trong lòng các sinh viên quy bồi ở đây, sau đó sẽ cải thiện quan hệ với các lãnh đạo một chút, cốt yếu là để bản thân có thể làm chủ nhiệm trung tâm quy bồi.
Thế nhưng hiện tại đến quỷ cũng biết, giờ còn chưa làm được cái gì, mà những học sinh trong này lại lưu truyền ra một cái biệt hiệu “Không được” dành cho ông.
Bây giờ học sinh ở đây luôn đùa cợt gọi Thạch Kỳ là “Thạch không được”
Nghĩ tới đây, Thạch Kỳ tức đến mức mặt đỏ tía tai
Chỉ có điều, Thạch Kỳ cũng rất tò mò, ông không hiểu bí mật này của mình là bị ai phát hiện ra?
Từ đó về sau, Thạch Kỳ tranh thủ thời gian cùng trung tâm quy bồi và đi huấn luyện công việc với lão sư, dù sao thì lúc đi dạy học, đâu ai có đủ khả năng nhịn được hầu hết những ánh mắt chất vấn của các học sinh trong trường.
Sau khi Thạch Kỳ từ chức, Chu Ba khoa bệnh phổi đến phối hợp với Trần Thương.
Công việc hợp tác cũng diễn ra rất thuận lợi.
Vào buổi chiều ngày thứ năm.
Khi Trần Thương đang ngồi trong phòng làm việc nhắn tin cho Mạnh Hi:
- Mạnh lão sư, tối nay tôi bận ca đêm nên không đến được.
Trực ca đêm ở khoa cấp cứu giống như đứng trên một võ đài lớn để thi đấu.
Người bệnh kiểu gì cũng có khả năng xuất hiện, chuyện không may gì cũng có khả năng xảy ra.
Buổi tối y tá Tiểu Lâm mang cơm đến cho Trần Thương, sau khi cơm nước xong xuôi, Trần Thương bắt đầu bù lại tri thức về ngoại khoa tim.
Khoảng chừng hơn tám giờ, bỗng nhiên người đến khoa cấp cứu, mà hai người này trang điểm vô cùng quái dị.
Hai người lải nhải đi đến, vừa lúc Trần Thương đang đứng đợi y tá trưởng đóng dấu đơn xét nghiệm.
Trông thấy hai người, hỏi:
- Có chuyện gì?
Nhìn ngoại hình cả hai có vẻ đều đã lên chức bà nội, khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, ăn mặc rất quái dị, giống như tín đồ phật giáo nhưng cũng có chút không giống, nói tóm lại là nhìn không ra, ngay đến Trần Thương nhìn cũng không rõ.
...
Một lão thái thái mập mạp nói:
- Bác sĩ, em gái tôi phát sốt
Trần Thương sững sờ, từ túi áo móc ra một cái nhiệt kế, bảo hai người ngồi xuống ghế dựa.
- Trước đo nhiệt độ cơ thể đã
Trần Thương kẹp nhiệt kế ở dưới nách lão thái thái.
Mấy phút sau, nhiệt độ cơ thể cho kết quả, 38.5 độ C.
Sau khi Trần Thương do dự một phen, nói:
- Cần phải lấy máu, nhanh chóng xét nghiệm máu.
Đối phương cũng không từ chối mà rất phối hợp.
Mọi việc đều rất thuận lợi, sau khi đi ra, cũng không phải vấn đề lớn gì.
Bình thường khi người bệnh phát sốt, chủ yếu là do vi khuẩn cùng nhiễm virus gây ra.
Trong sinh hoạt có khả năng mọi người sẽ không quá hiểu rõ các bệnh khác nhau, bởi vì biểu hiện lâm sàng của virus đều không khác mấy, như phát sốt, ho khan, viêm phổi vân vân.
Có thể thông qua kiểm tra lâm sàng để phân biệt nhiễm vi khuẩn cùng nhiễm virus, bình thường khó có thể đoán được.
Thường thấy nhất là khi kiểm tra máu, phần lớn vi khuẩn lây nhiễm sẽ xuất hiện trong sơ đồ cấu tạo máu, tức là tế bào bạch cầu tăng, tế bào trung tính tăng, cho thấy thân thể bị nhiễm khuẩn, đây là đặc điểm chủ yếu nhất của nhiễm vi khuẩn.
Mà nhiễm virus thì tế bào bạch cầu tăng rất ít, bình thường hoặc sẽ giảm.
Đương nhiên còn có nhiều phương pháp kiểm tra, dù sao tính hạn chế của phương pháp kiểm tra máu này cũng rất nhiều.
Kết quả rất nhanh đã có, không đến 20 phút, kết quả đã được đưa tới.
Tế bào bạch cầu tăng cao, hạt tế bào trung tính tăng cao, kết hợp với triệu chứng của bệnh nhân, Trần Thương đoán chừng là nhiễm vi khuẩn.
Bình thường thì uống thuốc một tuần là có thể khôi phục, nhưng tình huống của người bệnh này, Trần Thương vẫn đề nghị dùng chút thuốc kháng khuẩn.
Trần Thương giải thích nói:
- A di, bác đây là bị nhiễm vi khuẩn, hoặc là uống thuốc, hoặc là truyền chút dịch đều được, bác thấy bác hợp với cái nào?
Hai người nghe thấy Trần Thương nói vậy, lập tức sửng sốt:
- Thuốc này có tác dụng gì?
Trần Thương cũng sững sờ:
- Thuốc này là để sát trùng! Tiêu diệt vi khuẩn, bệnh sẽ ổn.
Hai người nghe xong, liếc nhau, lập tức lắc đầu:
- Không được! Không được! Không thể sát sinh
Vừa nghe như vậy, Tiểu Lâm cùng y tá Thường Lệ Na ở bên cạnh đều nhìn trợn tròn mắt.
Thần TM không thể sát sinh
Trần Thương cũng ngẩn người, cái này có thể gọi là sát sinh?
Lập tức khiến Trần Thương lúng túng, giải thích:
- Nếu vi khuẩn không chết, sẽ giết chết tế bào bình thường, nó là thành phần xấu! Cho nên chúng ta giết nó là làm việc tốt.
Người kia lắc đầu:
- Vậy cũng không được, có loại thuốc nào có thể đề cao sức đề kháng không?
Trần Thương nghe hai người nói như vậy cũng đúng là trợn tròn mắt.
Khuyên hết nửa ngày cũng không thể giải thích rõ ràng.
Ngay khi Trần Thương đang bất đắc dĩ không biết làm sao.
Thường Lệ Na bỗng nhiên nói:
- Không sát sinh chỉ là không giết hữu tình chúng sinh, đó là chỉ những cá – chim – thú ngoài kia..., vi khuẩn, nấm không ở trong luân hồi, không tính là sát sinh.
Hai lão thái liếc nhau, nhìn thoáng qua Thường Lệ Na:
- Thật?
Thường Lệ Na gật đầu, chắc chắn nói:
- Thật
Lúc này, hai người mới quyết định tiêm một mũi, mua chút thuốc...
Sau khi họ rời đi, Trần Thương nhịn không được giơ ngón tay cái lên đối với Thường Lệ Na:
- Có thể! Học ở đâu đó?
Thường Lệ Na cười ha ha một tiếng:
- Tôi nói bậy.
Trần Thương:...
Kỳ thật cấp cứu chính là như vậy, người bệnh kiểu nào cũng có, chuyện muôn hình muôn vẻ cũng làm cho bạn phải dở khóc dở cười, không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Nhưng với tư cách là bác sĩ, có chút bất đắc dĩ.
Đến hơn mười một giờ, gần mười hai giờ, Thường Lệ Na nói với Tiểu Lâm:
- Tiểu Lâm, tôi tổng kết một chút kinh nghiệm cấp cứu từ trước đến nay, bệnh nhân bị ngoại thương tương đối nhiều
Tiểu Lâm cười nói:
- Chị Na, chị phải viết một quyển sách, gọi là cái gì mà phân bố thời gian cấp cứu cho người bệnh, tuyệt đối bán chạy.
Hai mắt Thường Lệ Na tỏa sáng:
- Đây tuyệt đối là một cái nghề phụ
Hai người đang nói chuyện khí thế thì bên ngoài có đi vào hai người.
Người phụ nữ trang điểm đậm, nhìn không ra tuổi tác, nhưng theo Trần Thương phán đoán, nhìn dung mạo như vậy, đoán chừng ít nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi.
Lúc này, bà đang đỡ một chàng trai, tuổi không lớn lắm, đoán chừng cũng mới hơn ba mươi tuổi, dáng dấp cực kỳ đẹp trai
Nhưng còn chưa kịp phán đoán, Trần Thương chợt phát hiện trên mông chàng trai đang không ngừng chảy máu
Lần này khiến Trần Thương bị hù dọa, vội vàng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Người phụ nữ vội vàng nói:
- Bị người ta dùng dao nhỏ đâm một cái, bây giờ đang chảy máu, bác sĩ tranh thủ kiểm tra giúp chúng tôi với.
Trần Thương sững sờ:
- Báo cảnh sát chưa?
Hai người do dự nửa ngày, ấp a ấp úng nói:
- Bác sĩ, trước hết xử lý vết thương đi đã, còn đang chảy máu mà.
Trần Thương gật đầu, bảo người phụ nữ tiến hành làm thủ tục đóng viện phí, còn anh thì dẫn theo chàng trai vào phòng xử lý.