Đến phòng xử lý, Trần Thương cẩn thận kiểm tra vết thương phát hiện vấn đề cũng không lớn.
Chỉ là trên mông người đàn ông có một vết thương dài chừng bảy tám centimet, cũng không sâu, không phải quá nghiệm trọng, đơn giản chỉ cần làm sạch vết thương khâu lại là được.
Kỳ thật, trên mông cũng không có bộ vị gì đặc biệt trọng yếu, hơn nữa thịt nhiều nên cho dù bị dao đâm, cũng không quá dễ xảy ra chuyện. Đây là chỗ chắc chắn nhất trên cơ thể con người, cũng là chỗ người lớn hay dùng để phạt nhất, mọi người chắc không ai là chưa bị đánh lần nào.
Trần Thương gọi người đàn ông nằm ở trên giường, bắt đầu chuẩn bị làm sạch rồi khâu vết thương.
Tiểu Lâm đang giúp đỡ xử lý thủ tục, Thường Lệ Na đi tới hỗ trợ cho Trần Thương.
Vừa rồi Trần Thương nói báo cảnh sát cũng chỉ là thiện ý nhắc nhở, dù sao... Chuyện liên quan đến đao thương này vẫn tương đối nguy hiểm, đã dính đến hành vi phạm pháp.
Nhưng hình như đối phương không có ý định báo cảnh sát nên anh cũng không kiên trì, dù sao đây là chuyện của họ, Trần Thương cũng chỉ thiện ý nhắc nhở mà thôi.
Vạn nhất... Chính là do người phụ nữ làm ra cũng không phải không có khả năng.
Hồi tưởng lại hai vợ chồng cãi nhau lần trước, người chồng không nỡ đánh đối phương, đã tự phạt mình một bình rượu.
Vì vậy... Trên thế giới này, chuyện lạ quái đản gì cũng có thể xảy ra.
Trần Thương với tư cách là một bác sĩ, bớt lo chuyện bao đồng làm tốt công việc của mình là được rồi.
Nhưng... Trần Thương thật hết chỗ nói nhìn Thường Lệ Na, một đôi mắt hiếu kỳ tràn đầy hứng thú nhìn vết thương trên mông của nam bệnh nhân.
Trần Thương trừng mắt Thường Lệ Na:
- Lấy băng gạc cho tôi.
Thường Lệ Na thấy ánh mắt Trần Thương, lập tức cười xấu hổ, cầm băng gạc đưa cho Trần Thương.
Làm sạch vết thương rồi khâu lại không quá khó, trước hết Trần Thương tiêm một chút thuốc tê, một lát sau mới bắt đầu khâu lại.
Loại khâu vết thương đơn giản này là công việc mà Trần Thương thường hay làm nhất từ khi đến khoa cấp cứu.
Không đến mấy phút, Trần Thương đã khâu xong.
Lúc này, người phụ nữ đi đến, thấy Trần Thương đã khâu xong thì vội vàng hỏi:
- Bác sĩ... Không có chuyện gì chứ?
Trần Thương gật đầu:
- Ừm, chỉ là vết thương ngoài da, không có vấn đề gì, mấy ngày nay không được dính nước...
Người phụ nữ nhìn vết thương trên mông người đàn ông, đau lòng ghê gớm, vội vàng chạy tới, hai tay nắm chặt tay của người đàn ông.
- Anh yêu... Anh không có chuyện gì chứ?
Người đàn ông thở dài, cười lớn một tiếng:
- Không có chuyện gì, cô bé ngốc, đừng lo lắng.
Nghe thấy người đàn ông vừa an ủi, người phụ nữ rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp khóc lên.
Hai mắt của người đàn ông cũng đỏ, không bao lâu sau hai người ôm ở cùng một chỗ khóc rống lên.
Thường Lệ Na và Trần Thương thấy thế, cũng rất ngượng ngùng, quyết định cho người ta một chút thời gian, thế là đi ra ngoài.
Trần Thương cầm ly uống một hớp nước, nhớ tới một đôi chị em yêu nhau, thở dài:
- Thấy không? Tình yêu nha
Người con gái tuyệt đối lớn tuổi hơn người con trai, đây là không hề nghi ngờ, thậm chí lớn hơn rất nhiều
Thế nhưng khi trông thấy bộ dạng hai người anh anh em em, đột nhiên cảm thấy tuổi tác không phải vấn đề.
Nếu mà so sánh, thì Phó Ngọc Phương và Tiêu Điền Hoa trẻ hơn người phụ nữ kia rất nhiều... Vạn nhất ngày nào đó mình không muốn phấn đấu...
Trần Thương phi phi phi một cái, tranh thủ lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ kinh khủng này.
Thường Lệ Na cũng kinh ngạc cảm khái một tiếng:
- Đúng vậy! Tình yêu không phân biệt tuổi tác, vượt qua địa vực, xuyên việt thời gian...
Hai người đứng ở cửa ra vào mấy phút, nhưng vẫn không thấy hai người đi ra, quyết định vào trong thúc giục.
Dù sao loại chuyện này vẫn nên về nhà tự mình giải quyết thì tốt hơn.
Thể hiện tình cảm đừng tới bệnh viện.
Hai người không biết bệnh viện toàn cẩu độc thân sao?
Trần Thương đẩy cửa đi vào.
Phát hiện hai người còn ôm nhau khóc sướt mướt.
Người phụ nữ hít sâu một hơi:
- Bảo bối, làm sao bây giờ?
- Chúng ta bị bọn họ phát hiện... Sau này chúng ta phải làm thế nào?
Một câu, lập tức khơi gợi lên vô số suy nghĩ trong đầu Trần Thương...
Có ý tứ gì?
Thường Lệ Na càng trừng lớn con mắt, ngọn lửa bát quái cháy hừng hực
Người đàn ông cũng lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài:
- Cô bé ngốc, Anh... Anh cũng không biết làm sao nữa
Trần Thương không hiểu người đàn ông sao có thể nói ra hai chữ “cô bé” này.
Dù sao đối mặt với phụ nữ lớn hơn mình nhiều tuổi thì hai chữ “cô bé” này đúng là quá nặng nề.
Trang điểm trên mặt người phụ nữ đã nước mắt cuốn trôi, xem ra là thật xúc động.
Trần Thương đột nhiên cảm thấy, đứng trước tình yêu tất cả mọi thứ đều không phải là vấn đề, tối thiểu nhất hai người là yêu nhau thực lòng.
Nghĩ đến vết thương trên mông, Trần Thương thậm chí cảm thấy đây là bằng chứng cho tình yêu của hai người.
Dù sao... Cũng là bạn cùng chung hoạn nạn đi... ?
Đang lúc Trần Thương quyết định đánh gãy hai người này tiếp tục thể hiện tình cảm.
Người phụ nữ lại nói:
- Nếu không... Chúng mình tìm bọn họ nói chuyện?
Người đàn ông lập tức biến sắc:
- Như vậy... Như vậy được không?
Người phụ nữ thất hồn lạc phách:
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Cũng không thể rời khỏi đây?
Người đàn ông thở dài, thanh âm có chút nghẹn ngào, nói:
- Anh cũng không biết làm sao nữa, em cũng nghe thấy con trai của em nói đó, cậu ta nói muốn dẫn người chém anh, thấy anh một lần sẽ đánh anh một lần, đánh chết mới thôi
- Nếu như em không giải quyết xong chuyện con trai của em, chúng ta... Chúng ta cực kỳ phiền phức, anh mới 30, anh không muốn chết...
Người đàn ông nói xong câu cuối cùng, ủy khuất khóc lên...
Mà vừa mới uống một hớp nước, Trần Thương không nhịn được, toàn bộ phun trên mặt Thường Lệ Na.
Mà Thường Lệ Na tựa hồ ngoảnh mặt làm ngơ...
Trừng hai mắt nhìn chằm chằm hai người này, cô không thể tưởng tượng rung động đến tâm can
Cái quỷ gì?
Ngay cả Trần Thương không quá ưa thích bát quái cũng không nhịn được mong đợi kịch bản tiếp tục.
Lúc này, người phụ nữ dìu người đàn ông đứng lên:
- Đi thôi, bảo bối, về nhà đi.
Người đàn ông sững sờ:
- Về nhà ai?
Người phụ nữ cũng do dự một chút:
- Hay là, về nhà anh?
Cơ thể người đàn ông khẽ run rẩy, vội vàng lắc đầu, ủy khuất sắp khóc:
- Anh sợ cha anh sẽ đánh chết anh...
Hai người như thế vừa đi vừa nói, rời khỏi phòng cấp cứu.
Nhìn bóng lưng hai người dần biến mất...
Trần Thương đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thật rất khó...
Đây quả thật là tình yêu hai bên gia đình đều không tán thành.
Trong lúc nhất thời nghẹn lời, không biết nên đánh giá như thế nào.
Trách không được hai người bị chém một dao cũng không báo cảnh sát.
Không quản là cha người đàn ông chém đến, hay là con trai người phụ nữ chém đến, một dao kia cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.
Thật khó
Trần Thương không tự chủ đặt mình vào hoàn cảnh người đàn vừa đi lúc nãy, nhịn không được cảm khái một tiếng.
Nghĩ tới đây, Trần Thương thở dài, tình yêu thật đáng sợ.
Càng là tình yêu oanh liệt rung động đến tâm can thì càng nguy hiểm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương đột nhiên cảm thấy làm người độc thân cũng không có gì không tốt.
Tối thiểu nhất không có nguy hiểm tính mạng.
Thường Lệ Na cũng không để ý tới lau mặt, gấp gáp chạy tới trạm y tá, vội vàng chia sẻ cố sự vừa rồi với Tiểu Lâm.
Dù sao, khi trực ca đêm, so với tin tức bát quái thì những chuyện khác không là gì cả?
Trần Thương lắc đầu, về lại phòng trực ban, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.