Trần Thương từ phòng theo dõi đi ra, cảm giác trái tim đau nhói
Không phải loại đau giống như nhồi máu cơ tim
Cũng không phải là không thoải như thiếu máu cơ tim.
Mà giống là...
Ừm, là tổn thương thẳng đến tận từ linh hồn.
Gấp gáp một đêm.
Lần trước, một tình yêu vượt qua thời gian đã gây cho Trần Thương một lần - 999 sát thương.
Lần này lại là gia đình cực kỳ bình thường nhưng ấm áp hạnh phúc, lại gây cho Trần Thương một lần - 9999 sát thương nữa.
Trần Thương không biết lúc này nên làm thế nào mới an ủi được trái tim nhỏ bé của mình, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định hôm nào tìm Tần Duyệt chữa thương.
----
Hồi tưởng lại ánh mắt hai người Tôn Thắng và Ngưu Tuệ nhìn nhau, rồi hai người cùng ngây ngô bật cười, Trần Thương đã cảm thấy, thật tốt
Tôn Thắng nhìn vợ mình, khuôn mặt hơi có vẻ tiều tụy:
- Bà xã... Bỏ ra bao nhiêu tiền?
Ngưu Tuệ trừng mắt Tôn Thắng nằm ở trên giường, muốn trách cứ nhưng khi nhìn anh, bao nhiêu lời trách cứ cũng không nói ra được, trong thời khắc này, tất cả trách cứ cùng ủy khuất đều hóa thành thuỳ mị giống như nước:
- Tiền không có chúng ta lại kiếm, anh không có làm sao bây giờ?
Tuổi lạnh biết tùng bách,
Hoạn nạn thấy chân tình.
Yên lặng hai không nói gì,
Vô thanh thắng hữu thanh.
Nhìn nhau hai không ngại,
Đầu bạc bạn quân hành.
Phu thê vốn là đồng hành điểu,
Hướng hướng hàng năm bất tương ly.
(Tuế Hàn Tri Tùng Bách - Tri Âm)
----
Sáng sớm, Trần Thương giống như ngày thường, giao ban tan tầm rồi về nhà nghỉ ngơi.
Ra khỏi bệnh viện, khi đi qua cửa hàng bán đồ ăn sáng bên đường tiện tay mua một hũ đậu hà lan, một quả trứng gà, hai cái bánh bao, một đĩa đồ nhắm.
Từ sáu giờ tối hôm qua ăn cơm, đến bây giờ 9 giờ sáng hôm sau, mười lăm tiếng, đã sớm đói bụng không chịu nổi
Trần Thương nghĩ, có lẽ sau này trực ca đêm cần để ở phòng trực ban một cái nồi để có thể nấu chút gì ăn khi đói.
Sáng sớm mặt trời cực kỳ dễ chịu mát mẻ làm cho người ta có loại cảm giác tinh thần thanh thản.
Ăn xong bữa sáng, Trần Thương chợt phát hiện cơ thể đã hồi phục, không mệt mỏi như lúc vừa phẫu thuật xong nữa.
Anh dứt khoát đứng dậy đi dạo một vòng quanh công viên.
Vào giờ phút này, công viên phi thường náo nhiệt, đoàn nghệ thuật người già vẫn như cũ đang tập hát, âm vang hữu lực hoài niệm, ông lão mang theo cháu trai ở bên rừng cây nhỏ chơi đùa. Giờ này, rất khó nhìn thấy thanh niên nam nữ trẻ tuổi, trên cơ bản công viên hiện tại là thế giới của người già.
Đi ngang qua một loạt hành lang, Trần Thương nhìn các phụ nữ trung niên ngồi nói chuyện phiếm, trái tim anh bỗng nhiên đập thình thịch.
Nơi này chính là hành lang nổi danh để xem mắt.
Trần Thương nghe nói những phụ nữ này trong tay có danh sách của vô số người độc thân cần giới thiệu, đối với họ, giới thiệu cũng chỉ giống như chơi đùa mà thôi.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương vẫn cố chặn lại xúc động mãnh liệt muốn tìm đối tượng trong lòng. Sau khi dạo qua một vòng, anh cảm thấy buồn ngủ dứt khoát về nhà đi ngủ.
Tỉnh lại sau giấc ngủ đã là ba giờ chiều, theo thói quen cầm lấy điện thoại, xem điện báo cùng tin tức.
Khoan hãy nói, người quan tâm mình cũng thật nhiều.
10010 nói với mình tháng sau không đủ tiền thanh toán, cần nạp tiền.
Dự báo thời tiết nói với mình hôm nay có mưa rào, có sấm chớp nhớ phải mang dù.
Tin tức bát quái đẩy đưa rất nhiều tin tức.
...
Nhưng có một tin hấp dẫn ánh mắt Trần Thương.
Bệnh viện tỉnh nhân dân Đông Dương có một số nhân viên y tế không tuân thủ quy tắc chế độ bệnh viện, đối phế phẩm chữa bệnh tiến hành công khai bán, tạo thành ảnh hưởng bất lợi nghiêm trọng, dành cho... Xử lý
Trần Thương sững sờ, ấn mở ra tin tức xem lập tức ngẩn người.
Phòng phẫu thuật cùng y tá ngoại khoa tay, trong lúc Hình Vũ nằm viện đó, đã mang máu ngoáy tai, truyền dịch khí trong quá trình trị liệu Hình Vũ bán cho bằng hữu dẫn tới người có tâm mua sắm, có rất nhiều người trực tiếp phát trên mạng.
Lúc này, Trần Thương mới nhìn kỹ, thì ra gần nhất đề tài nóng là chuyện này, chia sẻ lên cả Weibo
Nghĩ tới đây, Trần Thương một trận hoảng sợ.
Cũng may, lúc ấy Hình Vũ không cắm ống tiểu, bằng không... Trần Thương cảm giác lạnh cả sống lưng.
Cái kia phải trị giá bao nhiêu tiền?
Khủng bố, quá khủng bố
Lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Trần Thương thấy tên người gọi điện, lập tức sững sờ: Trương Hữu Phúc gọi điện thoại cho mình làm gì?
Nhận điện thoại:
- Chủ nhiệm Trương, chào ngài
Trương Hữu Phúc cười ha ha:
- Tiểu Trần, tôi vừa rồi đến khoa tìm cậu, phát hiện cậu không ở đó, nói cậu làm ca tối, buổi tối có thời gian không?
Trần Thương sững sờ:
- Có thời gian.
Trương Hữu Phúc ừ một tiếng:
- Buổi tối đi ra ăn một bữa cơm đi, chúng ta trò chuyện về niên hội một chút.
Trần Thương nghe đến niên hội cũng lên lại tinh thần.
Dù sao hiện tại nhiệm vụ đang ở trên người, nhiệm vụ mới là cần có được thân phận quản sự cấp tỉnh, mà muốn nhận được nhiệm vụ cấp tiếp theo phải là có được một thân phận đến cấp quốc gia.
Hiện tại, anh đã gia nhập hội y học Trung Hoa phân hội khoa ngoại tay, chỉ chờ giấy chứng nhận thành tích gửi trở về.
Trần Thương suy nghĩ có thể vào học hội quản sự tỉnh Đông Dương ngoại khoa gan mật hay không?
Trần Thương quyết định nói nay trò chút với chủ nhiệm Trương, nhìn xem muốn đạt được chức quản sự đến cùng cần đòi hỏi gì?
Nghĩ tới đây, Trần Thương vội vàng gật đầu đáp ứng.
Đến hơn sáu giờ tối, điện thoại Trần Thương vang lên.
- Tiểu Trần, tôi gửi cho cậu địa chỉ, tối nay cậu qua đây đi nếm thử tay nghề của tôi.
Trần Thương sững sờ, mời khách đến nhà? Chủ nhiệm Trương nhiệt tình hiếu khách như thế à?
- Thật ngại quá, chủ nhiệm
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng.
Trong lòng Trương Hữu Phúc cười một tiếng, chính là muốn cậu ngại ngùng.
Thủ đoạn lôi kéo lòng người của Lý mặt than so với Trương Hữu Phúc mình còn kém xa lắm đấy, Trần Thương cậu sớm muộn gì cũng sẽ là người của phổ ngoại khoa chúng tôi
Nghĩ tới đây, Trương Hữu Phúc cười nói:
- Khách khí cái gì, trước kia tôi đối với cậu có chút khúc mắc, hôm nay coi như là nhận lỗi, trực tiếp tới đi, địa chỉ tôi gửi cho cậu trên Wechat.
Cúp điện thoại, Trương Hữu Phúc gửi địa chỉ cho Trần Thương.
Trần Thương nghe thấy Trương Hữu Phúc nói, cũng hơi sửng sốt một chút.
Chủ nhiệm Trương này... Thật đúng là...
Đường đường là chủ nhiệm lại nói chịu nhận lỗi với một tiểu bác sĩ, mặt mũi này thật sự là cho đủ.
Nếu như Trần Thương không đi, đây cũng quá không cho Trương chủ nhiệm mặt mũi.
Kỳ thật, sau khi Trương Hữu Phúc cùng mình ở chung cũng không tệ lắm, nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương quyết định mang cho chủ nhiệm Trương một ít quà.
Hay là xuống dưới mua hai chai rượu?
Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm thấy ái chủ ý này không tệ.
Đến siêu thị mua hai chai rượu trắng mười năm, không đắt cũng không rẻ, cầm cũng đúng lúc phù hợp.
Dù sao cũng đi đến nhà lãnh đạo, không mang ít đồ cũng không tốt.
Nói thế nào Trương Hữu Phúc cũng là chủ nhiệm, chủ nhiệm bốn mươi tuổi trẻ trung khoẻ mạnh, tương lai cũng là một người đứng đầu bên trong lĩnh vực, có thể giao hảo cũng là một chuyện tốt.
---