Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 351 - Chương 352: Bệnh Lây Nhiễm Khó Nói

Khi bac si mo hack full
Chương 352: Bệnh Lây Nhiễm Khó Nói
 

Bình thường thì thành viên phân hội y học cấp tỉnh chủ yếu có hai phương diện lớn, một là bác sĩ phải làm việc ở bệnh viện cấp ba, hay là chủ nhiệm bệnh viện cơ sở.

Nếu... Như vậy, mình muốn nhận được ủng hộ của bọn họ.

Bệnh viện cơ sở... Chính mình hoàn toàn có thể dùng phương pháp phẫu thuật kiểm tra cắt ruột thừa bằng vết mổ nhỏ này.

Mà bác sĩ cùng chủ nhiệm bệnh viện cấp ba, có lẽ mình có thể dùng phương pháp nội soi hạn chế vết thương này.

Hai phương pháp này đều là bọn họ muốn, khẳng định sẽ bỏ phiếu cho mình.

Hai loại phương pháp kỹ thuật mới

Hẳn là đủ đi?

Hơn nữa, hai loại phương pháp kỹ thuật mới còn có thể thông qua phát biểu nói ra, đạt được mọi người tán thành, như vậy mới có thể phát dương quang đại.

Nội soi hạn chế tối đa vết thương đã phát biểu luận văn.

Trần Thương bật máy tính lên, quyết định lại lấy những phân tích và tổng kết về phẫu thuật cắt ruột thừa bằng vết mổ nhỏ viết một bài luận văn, rồi phát biểu ra.

Cứ như vậy, mình vừa có luận văn, vừa có thuật thức

Hẳn là không có vấn đề?

Hai loại thuật thức mới, đạt được tán thành cũng có thể thuận tay hoàn thành nhiệm vụ, thật sự là một công nhiều việc.

Nghĩ tới đây, Trần Thương bắt đầu đem số liệu phẫu thuật cắt ruột thừa bằng vết mổ nhỏ đoạn thời gian trước ở phổ ngoại khoa bệnh viện nhân dân huyện Lam tiến hành phân tích ra...

Thế nhưng dựa theo phương pháp thống kê... kiểm nghiệm, đơn phương phân tích... Thật sự là xem không hiểu.

Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương thử gửi cho Tần Duyệt cái icon: Cười nhe răng.

Tần Duyệt trả lời lại rất nhanh:

- Không tăng ca, không thay ca, ngoại trừ mời ăn cơm, những chuyện khác đều không nhận.

Trần Thương sững sờ:

- Một bữa lẩu hải sản.

Tần Duyệt không có trả lời lại.

Trần Thương:

- Thêm một ly trà sữa

Tần Duyệt:

- Thêm ba ly.

Trần Thương:

- Thành giao! Nắm tay.

Sau khi thấy Trần Thương gửi một đống lớn số liệu cho mình, Tần Duyệt lập tức hối hận.

Làm sao lại quen biết cái người này

Không biết xấu hổ

Phân tích số liệu... Phân tích số liệu...

Tần Duyệt mở ra phần mềm SPSS 22.0, bắt đầu làm việc.

(DG: Thống kê SPSS là một gói phần mềm được sử dụng để phân tích thống kê theo lô và theo lô có tính logic. Được sản xuất bởi SPSS Inc.và được tập đoàn IBM mua lại năm 2009. Phiên bản hiện hành được đặt tên chính thức là IBM SPSS Statistics.)

Nói thật, Tần Duyệt cũng không biết vì sao mình lại không nghĩ tới từ chối...

Mười một giờ khuya, lúc Tần Hiếu Uyên chuẩn bị đi ngủ, thế nhưng khi đi ngang qua phòng ngủ của con gái, nhìn thấy trong phòng vẫn sáng đèn, gõ cửa một cái:

- Duyệt Duyệt, còn chưa ngủ à?

Tần Duyệt vội vàng nói:

- Chưa ạ, ba, có chuyện gì thế?

Tần Hiếu Uyên đẩy cửa vào trong, phát hiện Tần Duyệt còn ngồi ở trước máy tính làm gì đó.

Lập tức sửng sốt một chút:

- Con làm cái gì vậy?

Tần Duyệt còn chưa kịp nói gì.

Tần Hiếu Uyên đã nhìn thấy tư liệu trong tin nhắn Wechat Trần Thương gửi tới.

Lập tức nổi giận

Chính mình còn không nỡ giao việc cho con gái, tiểu tử nhà cậu lại cả ngày sai nó

Lẽ nào lại như vậy

Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên nói:

- Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn trực ban đó.

Sau khi nói xong, trong lòng ông âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm một cơ hội tìm nói chuyện thật nghiêm túc với tiểu tử Trần Thương này...

----

Nếu như nói làm việc ở khoa cấp cứu mệt mỏi thì Trần Thương sẽ gật đầu tán thành, nhưng nếu nói không đặc sắc, buồn tẻ...

Khẳng định là Trần Thương sẽ lắc đầu

Bạn đến khoa cấp cứu làm một năm, nhìn thấy đủ chuyện với muôn hình muôn vẻ, còn nhiều hơn so với bạn làm việc ở nơi khác ba năm còn.

Có người nói bệnh viện là nơi tốt nhất dùng để khảo nghiệm nhân tính, thiện ác ở đây đều sẽ được phát huy vô cùng tinh tế, mà khoa cấp cứu càng là như vậy.

Kỳ thật, người tốt vẫn rất nhiều, kẻ ác có hay không, thật sự là có.

Trần Thương giống như bình thường, thật sớm đã đến khoa cấp cứu, bắt đầu công việc hàng ngày, An Ngạn Quân vừa trực ca đêm đang thay băng cho bệnh nhân, bận rộn, không có chút thời gian rảnh.

Trần Thương vừa mới thay áo blouse xong, từ phòng thay quần áo đi ra.

Một đôi nam nữ hơn ba mươi tuổi đi đến.

Hai người ai cũng không để ý tới ai

Giống như có mối thù vượt quá giới hạn, hình như là có hơi thở hận thù của người thứ ba.

Hai người, ai nhìn nhau cũng là một mặt khó chịu! Lúc này vừa mới bảy giờ, người ta chưa đi làm nên tranh thủ đến khám bệnh, chính là thời điểm khoa cấp cứu bận rộn.

Sau khi hai người nhìn thấy Trần Thương, con mắt sáng lên, vội vã chạy tới.

- Bác sĩ

- Bác sĩ

Hai người đồng thời gọi một tiếng, Trần Thương thấy thế.

- Ừm

- Ừm

Trần Thương cũng ừm hai tiếng.

Hai người nhìn thoáng qua lẫn nhau, người phụ nữ một mặt ghét bỏ nhìn người đàn ông:

- Hừ! Anh trước nhìn xem! Anh đúng là thứ đàn ông cặn bã

Người đàn ông nghe xong lời này, lập tức tức giận, con mắt trừng lớn như hạt châu:

- Cô nói ai là cặn bã đấy! Tôi đường đường chính chính là nghiêm bát kinh các lão gia, cô nói ai cặn bã hả, tôi còn chưa nói cô, cô không biết xấu hổ hả?

Sắc mặt người phụ nữ xanh xám lại, trong mắt trào lên cơn giận dữ:

- Được lắm, anh học được bản lĩnh rồi, nếu có bản lĩnh thì anh đi tìm người phụ nữ khác đừng mang bệnh về nha

Người đàn ông nghe xong, lập tức cũng vô cùng tức giận:

- Tôi tìm phụ nữ lúc nào, Mao Hạo tôi dù không đứng đắn cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với vợ mình! Ngược lại là... Aizz

Người đàn ông tức giận đến mức tay phát run, chỉ vào người phụ nữ muốn nói, thế nhưng là với tư cách một nam tử hán, thực sự nói không nên lời

Cũng không thể nói vợ mình cắm sừng mình được?

Người đàn ông càng nghĩ càng tức giận, tức giận đến mặt đỏ mắt đỏ

Tức giận hất tay lên, xoay người sang chỗ khác

Người phụ nữ thấy thế, cũng tức giận:

- Cô cái gì mà cô! Anh làm chuyện trái với lương tâm, lây bệnh truyền nhiễm cho tôi mà bây giờ còn lý luận

Hai người cãi lộn trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người chung quanh.

Lúc này chính là giờ cao điểm, người bệnh đến khoa cấp cứu cũng tương đối nhiều, nhìn hai người hùng hùng hổ hổ, rất là hứng thú.

Người đàn ông thấy thế, kéo cô gái đến trong phòng làm việc.

Trần Thương có chút mơ hồ, cảm giác chuyện này giống như là một người đội nón xanh cho người kia.

Sau khi vào phòng làm việc, Trần Thương đoán nếu mình không ngăn hai người bọn họ lại, sợ rằng còn định làm ầm ĩ cả buổi.

Dứt khoát nhìn người đàn ông hỏi:

- Chào anh, xin hỏi có thể giúp anh chuyện gì?

Người đàn ông thấy Trần Thương khách khí như vậy, cũng nguôi giận một chút, thở dài, nói:

- Bác sĩ, anh giúp tôi xem thử, tôi đây là mắc bệnh gì?

Trần Thương gật đầu:

- Được, anh không thoải mái ở đâu?

Người đàn ông nhìn xung quanh phòng làm việc một chút, bên ngoài rất nhiều người đang vây xem, có chút xấu hổ.

Nhăn nhó nói:

- Có chỗ nào kín đáo hơn không? Bệnh của tôi ở phía dưới! Anh xem một chút... Đây là cái bệnh lây qua đường sinh dục gì... Có thể trị hay không... ?

Người đàn ông ấp a ấp úng, có chút xấu hổ.

Trần Thương sững sờ, bệnh lây qua đường sinh dục thì tôi cũng không am hiểu

Thế nhưng mà... Xem trước một chút rồi nói sau, có lẽ mình có thể giúp được chút gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương nói:

- Anh theo tôi đến phòng xử lý đi.

Nói xong, Trần Thương đứng dậy mang theo hai người đi về phòng xử lý.

Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều hừ lạnh một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment