Mà Đào Mật càng nghĩ càng ủy khuất cùng thất lạc, Trần Thương không tìm chính mình, chẳng lẽ là bởi vì cảm thấy trình độ mình không được sao?
Nghĩ tới đây, chủ nhiệm Đào hơn năm mươi tuổi lại càng ủy khuất.
Tựa như khi còn bé lão sư phát bông hoa nhỏ, các bạn khác có mà ông không có vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Phẫu thuật đã sắp đến hồi kết thúc.
Trong màn che, tiêu điểm duy nhất là Trần Thương.
Phẫu thuật rất nhanh đã hoàn thành.
Lúc này, Trần Thương quay người nói với Tiểu Lâm:
- Chất kháng sinh.
Loại này không ở phòng mổ phẫu thuật, Trần Thương phải chú ý, thận trọng một chút.
Dù sao lây nhiễm không phải chuyện nhỏ, trực tiếp liên quan đến xác suất thành công của ca phẫu thuật.
Thành công tiêm vào một chút chất kháng sinh, Trần Thương lại bắt đầu kết thúc công việc công tác.
Tâm tình Trương Đào phức tạp, vừa kinh lại vui
Ông không nghĩ tới Trần Thương làm được thật.
Phẫu thuật ngoại khoa tim, phẫu thuật chữa trị thoát vị hoành màng ngoài tim cũng là một phẫu thuật có chút khó khăn.
Thế nhưng tiểu Trần lại làm được
“Tiểu Trần” bị mọi người hô hơn hai năm, xem ra sau này “Tiểu Trần” cần phải đổi tên.
Trương Đào cảm thấy mình đã không có tư cách gọi Trần Thương là “Tiểu Trần”.
Không quản trong lĩnh vực gì, đều là thực lực vi tôn, giới chữa bệnh càng là như vậy.
Mạnh Hi còn nhỏ hơn Cát Hoài mấy tuổi, thế nhưng thái độ của Cát Hoài đối với Mạnh Hi là cái gì?
Mở miệng một tiếng chủ nhiệm
Tôn kính
Đồng dạng, Tỉnh Nhiên ngoài ba mươi, trong bệnh viện ai thấy cũng kêu một tiếng chủ nhiệm Tỉnh, mà không phải bác sĩ Tỉnh, càng đừng nói đến tiểu Tỉnh.
Chính chủ nhiệm Hạ Cao Phong của ngoại khoa tim, cũng xưng hô một tiếng “chủ nhiệm Tỉnh”.
Đây chính là thực lực
Càng nghĩ, Trương Đào cảm giác càng phức tạp.
Ông lớn bảy Trần Thương tám tuổi.
Kinh nghiệm lâm sàng càng nhiều hơn không biết bao lâu.
Với tư cách là một vị bác sĩ chủ trị lớn tuổi, lại không có lập tức đoán được tình huống người bệnh, đây quả thật là ông công tác thất trách.
Mà Trần Thương lại làm được.
Cấp tốc đoán được tình huống người bệnh, khẩn cấp bố trí phòng cấp cứu phẫu thuật, đâu vào đấy khai triển phẫu thuật...
Một loạt thao tác, làm cho Trương Đào giống như thấy được bóng dáng của chủ nhiệm Lý Bảo Sơn.
Đây là thuốc an thần, là chủ tâm cốt
Vào lúc này, Trần Thương dùng chân tài thực học của mình cùng hành động thực tế, chinh phục Trương Đào.
Trần Thương đóng kín ổ bụng, thanh âm nhắc nhở của hệ thống rất nhanh vang lên.
【Đinh! Thủ lĩnh quái thoát vị hoành màng ngoài tim, nhận được ban thưởng phong phú: 1. Đẳng cấp + 1; 2. Nhận được kỹ năng phẫu thuật màng tim loại hạng! 3. Nhận được một áo blouse trắng màu lam. 】
Trần Thương sững sờ
Thưởng lớn
Quái thủ lĩnh thưởng nhiều đồ như vậy, Trần Thương có chút thụ sủng nhược kinh
Trần Thương còn chưa kịp cẩn thận kiểm tra ban thưởng.
Bỗng nhiên thanh âm nhắc nhở của hệ thống lại vang lên.
【Đinh! Nhiệm vụ dạy học Đào Mật hoàn thành, hoàn thành năm ca phẫu thuật tra xét màng tim, nhận được phẫu thuật rạch màng tim tăng lên đến: Cao cấp! 】
【Thuật rạch màng tim: Cao cấp; đặc hiệu: Rạch tinh chuẩn: Anh rạch màng tim sẽ tinh chuẩn tinh vi, xảo diệu, không tổn thương các tổ chức xung quanh. 】
Trần Thương nghe thấy hệ thống nhắc nhở, lập tức vui mừng
Mẹ nó
Tiểu Mạnh lão sư, cô chờ đấy cho Trần mỗ, ngày mai tôi sẽ làm cô chấn kinh
Không đúng
Buổi tối hôm nay tôi sẽ làm
Hồi tưởng lại nhiệm vụ làm cho lão sư Mạnh Hi chấn kinh, Trần Thương lập tức cảm giác hùng tâm vạn trượng.
- Người nhà liên hệ thế nào?
Trần Thương quay người hỏi.
- Đã tới, đang chờ ở cửa ra vào, còn có lãnh đạo công ty xe buýt cũng tới.
Y tá Hiểu Yến nói.
Trần Thương gật đầu:
- Ừm, khổ cực.
Sau khi nói xong, Trần Thương vẫn còn có chút lo lắng, nhìn Lưu Kiện, chân thành nói ra:
- Lưu lão sư, làm phiền ngươi.
Phẫu thuật thoát vị hoành màng ngoài tim khẳng định phải cần gây tê sư chuyên nghiệp tiến hành, Lưu Kiện chính là người nổi bật trong đó.
Nhận được điện thoại của Trần Thương, Lưu Kiện vừa vặn xong một ca phẫu thuật, không nói hai lời trực tiếp đi tới.
Nói thật, chính Lưu Kiện cũng không biết, vì sao lại tín nhiệm Trần Thương như thế
Khi Trần Thương nói muốn tiến hành phẫu thuật ở phòng cấp cứu, Lưu Kiện không nói hai lời lập tức bắt đầu chuẩn bị.
Lại một lần nữa chứng kiến Trần Thương phẫu thuật, Lưu Kiện nhịn không được lau mồ hôi.
Hơi nóng, nhưng càng nhiều hơn chính là hoảng sợ.
Anh biết rõ thoát vị hoành màng ngoài tim nguy hiểm, chính vì vậy anh mới biết được chỗ đáng sợ của Trần Thương.
Anh không có cách nào phán đoán phẫu thuật làm tốt hay xấu, dù sao anh không phải chuyên nghiệp
Nhưng anh cũng hiểu được cần phải nhanh chóng phát hiện thoát vị hoành màng ngoài tim, tiếp đó nhanh chóng tổ chức phòng cấp cứu phẫu thuật, cái này một hệ liệt từ chẩn đoán bệnh đến thi cứu đến thành công phẫu thuật độ khó.
Lưu Kiện không chỉ thấy một lần thoát vị hoành màng ngoài tim, thế nhưng... Lúc đầu có thể phát hiện kịp thời trị liệu có thể có bao nhiêu?
Trong lòng của anh tính toán sẵn
Khi anh nhìn thấy trái tim phát tím, đến giờ lòng Lưu Kiện còn sợ hãi.
Nếu như dựa theo đúng quá trình, từ xử lý thủ tục nằm viện lại đến tìm lãnh đạo ký tên, lại đến phòng phẫu thuật đồng ý, lại đến cuối cùng phẫu thuật...
Mất bao lâu thời gian?
Nhưng người bệnh căn bản không đợi được
Trần Thương đang muốn quay người, bỗng nhiên trông thấy sau lưng năm “Tráng hán” con mắt trừng trừng nhìn chính mình.
Trần Thương lập tức nhịn không được lui ra phía sau một bước, không cẩn thận đụng phải Tần Duyệt.
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Chủ nhiệm... sao mọi người lại tới đây?
Lúc này, Lý Bảo Sơn làm gì còn có tâm tình tức giận, tận mắt chứng kiến Trần Thương hoàn thành một ca cấp cứu phẫu thuật cực kỳ nguy cấp, cứu vãn một sinh mệnh, ông làm gì có lý do để tức giận?
Lý Bảo Sơn lẳng lặng nhìn Trần Thương:
- Khổ cực.
Trần Thương sững sờ cười nói:
- Chủ nhiệm, ông cũng sẽ làm như vậy.
Câu nói này làm cho Lý Bảo Sơn khó được đỏ mặt.
Bởi vì nói câu lời trong lòng, để tay lên ngực tự hỏi một cái, ông có thể kịp thời chẩn đoán bệnh cũng nhanh chóng làm ra một loạt biện pháp mắt xích thi cứu à?
Rất khó.
Nhưng nếu Trần Thương đã nói như vậy... Chính mình không thể phụ lòng Trần Thương đối với mình một mảnh kỳ vọng?
Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn bất động thanh sắc ừ một tiếng.
Một tiếng này “Ừ” cực kỳ bình đạm, thế nhưng lại làm cho chủ nhiệm Vương Hướng Quân của khoa cấp cứu một mặt... Hoài nghi cùng cảnh giác
Lý Bảo Sơn lợi hại như vậy à?
Nghĩ tới đây, Vương Hướng Quân nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.
Lý than đen ông đến cùng lúc nào vụng trộm bù khóa?
Là do mình quá lười biếng hả?
Vương Hướng Quân thầm hạ quyết tâm, đợi sau khi mình rời đi nhất định phải tăng cường bồi dưỡng tố chất nhân tài khoa cấp cứu của Đông Đại Nhất Viện, đồng thời... Cũng phải tăng cường chính mình tiến bộ.
Nhìn khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện bây giờ, họ đối mặt thoát vị hoành màng ngoài tim, có thể tự mình độc lập xử lý, hoàn toàn không cần cùng cái khác phòng ban liên hệ.
Đây là một loại biểu hiện của thực lực.
Nghĩ tới đây, Vương Hướng Quân cảm thấy mình có phải là những năm này có chút bành trướng hay không?
Lý than đen này thật lợi hại
Trần Thương gật đầu chào hỏi các vị chủ nhiệm, khi đến Đào Mật.
Trần Thương cười nói ra:
- Đào lão sư ngài tốt.
Đào Mật hừ lạnh một tiếng, giống như một đứa bé viết ủy khuất cùng không vui lên mặt:
- Tôi còn có chuyện, đi trước.
Cái này khiến mấy cái chủ nhiệm nhìn sửng sốt một chút.
Lý Bảo Sơn cũng trợn tròn mắt:
- Tiểu Trần, cậu đã làm gì khiến cho Đào chủ nhiệm không vui à?
Trần Thương một mặt mờ mịt:
- Tôi... Tôi đã làm gì sai?