--
Khi Tôn Bảo Dân mở mắt ra, thật to thở dốc một hơi.
Ông cảm thấy mình đã ngủ thiếp đi, mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, ông bị người khác đè ở trên người, trái tim bị người đó siết trong tay, ông cảm giác tim của mình đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng không thể thực hiện được...
Lần thứ nhất bà cảm giác chính mình sắp chết, thật sự là một loại cảm giác tử vong đến gần vô hạn.
Cảm giác sắp chết
Thế nhưng ngay lúc này, ông ẩn ẩn cảm giác được mình bị người mở ra lồng ngực, cho mình...
Mặc dù ông hôn mê, nhưng loại cảm giác được cứu vớt này lại hết sức chân thực, tựa như là một người đuối nước bỗng nhiên được người cứu lên bờ, nước trong bụng được đẩy ra, hô hấp nhân tạo cho mình...
Được cứu
----
Khi mở mắt ra, Tôn Bảo Dân nhìn thấy người đầu tiên là một người trẻ tuổi, tuổi không lớn lắm, trên mặt ý cười hiền lành, đang đứng nhìn mình.
Tôn Bảo Dân ngẩng đầu, hé miệng muốn nói chuyện, thế nhưng có chút phí sức, ngực đau đớn để ông cảm giác được mình còn sống.
Cái này thế giới có hai loại đau, một loại để người thanh tỉnh, một loại khiến người sợ hãi.
Mà lúc này, Tôn Bảo Dân cảm giác đau đớn làm cho ông thanh tỉnh.
Trần Thương quay người, nhìn trước mặt cái này hơn bốn mươi tuổi phụ nữ trung niên, nhàn nhạt nói ra:
- Phẫu thuật rất thành công, nhưng tạm thời còn chưa ổn định, cần đưa đến ICU quan sát mấy ngày.
Lúc này, người phụ nữ nhìn Tôn Bảo Dân nằm ở trên giường, nước mắt ào ào chảy ra, nghĩ đến trong lúc đó chờ ở bên ngoài nói chuyện với người khác, trong lòng bà sợ muốn chết.
Bà không dám tưởng tượng, nếu vạn nhất Tôn Bảo Dân xảy ra chuyện gì thì cái nhà này sẽ biến thành bộ dáng gì?
Không dám tưởng tượng, không có chồng, bà nên làm cái gì?
Bất lực
Nhìn Tôn Bảo Dân mở to mắt quen thuộc, bà biết rõ, chồng bà không có chuyện gì.
Không khỏi, đầu gối người phụ nữ mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, ô ô ô khóc lên.
- Bác sĩ, tạ ơn anh, anh là ân nhân cứu mạng nhà chúng ta...
Tôn Bảo Dân nhìn bộ dáng lão bà như vậy, hai hàng nước mắt chảy ra, ướt đẫm hai bên áo gối.
Trần Thương đỡ người phụ nữ lên:
- Không có việc gì, chị đứng dậy trước đi, chúng ta còn cần trò chuyện chút...
Tôn Bảo Dân bị đưa đi ICU tiến hành quan sát, khả năng cần không đến thời gian một tuần để quan sát hậu kỳ, phòng cấp cứu phẫu thuật vẫn tồn tại các loại tai hoạ ngầm, tại ICU có y tá giám sát quan sát, sẽ thuận tiện hơn khi cấp cứu Tôn Bảo Dân.
Mà lãnh đạo công ty xe buýt tới phát lại video được ghi hình khi Tôn Bảo Dân lái xe buýt cho mọi người cùng xem, Trần Thương cũng mới biết rõ nguyên nhân chuyện xảy ra với Tôn Bảo Dân.
Thế nhưng khi tất cả người thấy được tình huống Tôn Bảo Dân mồ hôi rơi sắc mặt trắng bệch dưới, hai tay vịn tốt xe buýt vô- lăng, dừng chiếc xe đến địa phương an toàn, đặt an toàn của tất cả hành khách lên trên hết
Thẳng đến xe buýt đến tỉnh Nhị viện trạm dừng thời điểm, mới dừng xe xong
Thế nhưng là lúc này, Tôn Bảo Dân không thể kiên trì được nữa, tại cương vị của mình té xỉu.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều trầm mặc, đều cảm động
Trần Thương bỗng nhiên cảm giác được hết thảy khổ cực, đều đáng giá
Sau khi lãnh đạo Tôn Bảo Dân thấy cảnh này, lập tức ngây ngẩn cả người, thật lâu sau mới thở dài
Đây là khắc hoạ cũng là trách nhiệm của vô số tài xế xe buýt
Tài xế xe buýt chỉ là một nghề nghiệp bình thường, trong mắt người khác họ chỉ là một tài xế, thế nhưng trên người họ lại gánh trách nhiệm rất nặng.
Mà Tôn Bảo Dân cũng là một đại biểu của ngàn ngàn vạn vạn tài xế xe buýt.
Lão lãnh đạo thở dài, trong lòng thật sự có chút xúc động, quay người nhìn lãnh đạo cấp cao của công ty xe buýt ở phía sau:
- Trở về chuẩn bị một chút, không thể thua thiệt tiểu Tôn, mặt khác... đổi tiểu Tôn sang một một cương vị tốt hơn...
Lão lãnh đạo nói xong, nhìn vợ Tôn Bảo Dân thở dài:
- Chuyện của Tiểu Tôn chính là chuyện của công ty xe buýt chúng tôi
----
Chuyện như vậy không giờ khắc nào không diễn ra ở khoa cấp cứu, cũng không phải nói tài xế xe buýt vĩ đại cỡ nào, mà mỗi một ngành nghề đều như thế.
Bọn họ đều là người bình thường, tại bình thường cương vị, làm việc nhìn như bình thường, nhưng sự tình lại không tầm thường.
Trần Thương cùng Tần Duyệt chậm rãi đi ra ngoài.
Tần Duyệt do dự nửa ngày, nhịn không được nói:
- Tôi nghe Tiểu Lâm nói... Anh ở lại chăm sóc Tôn Bảo Dân lúc chụp phim X-quang?
Trần Thương sững sờ, cười nói:
- Không có chuyện gì! Coi như chụp phim X-quang cho mình một lần.
Tần Duyệt cũng không biết tại sao mình lại nói chuyện này, nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở Trần Thương một chút.
- Ừm, lần một lần hai không quan trọng, nhưng đừng mỗi lần anh đều vào trong.
Trần Thương lập tức kinh ngạc, bỗng nhiên dừng bước lại:
- Trời ơi, có phải là cô đang quan tâm tôi không vậy?
Trần Thương bỗng nhiên dừng bước lại, Tần Duyệt lại lần nữa một đầu đụng vào, nghe thấy Trần Thương nói như vậy, lập tức con mắt trừng lớn, cái mũi nhăn lại:
- Ha ha...
Trần Thương đứng ở đằng kia, nhìn quần áo Tần Duyệt ướt sũng, bỗng nhiên khụ khụ một tiếng:
- Quần áo cô ướt, đi thay quần áo khác đi.
Tần Duyệt cúi đầu, chợt nhận ra quần áo trên người không biết đã ướt đẫm từ lúc nào, ngay cả áo blouse trắng bên ngoài cũng dán chặt trên người, nhịn không được mặt đỏ lên, vội vàng chạy vào phòng trực ban.
Trần Thương sờ cằm, như có điều suy nghĩ nhìn bóng người phía xa, nhịn không được thở dài:
- Ai... Mặc quần áo vẫn là rất quan trọng
Thường Lệ Na không biết lúc nào bu lại, nhìn Trần Thương một mặt sắc mị mị bộ dáng:
- Thế nào, vóc người rất khá đúng không?
Trần Thương nghiêm túc nhẹ gật đầu:
- Ừm! Cái này còn cần cô nói sao, ngày thường thật đúng là nhìn không ra đấy
Thường Lệ Na một mặt như người từng trải, nhỏ giọng thì thầm bên tai Trần Thương, lén lút nói:
- Tôi cho cậu biết một bí mật
Trần Thương trợn tròn mắt, tràn đầy bát quái:
- Bí mật gì?
Thường Lệ Na cũng lộ ra một nụ cười đầy thâm ý:
- Tần Duyệt thế nhưng rất có dáng nha... Chỉ là ngày thường mặc quần áo không thích loại bó sát.
Trần Thương quay người:
- Làm sao cô biết?
Thường Lệ Na:
- Cậu muốn biết không?
Trần Thương nghiêm túc thành kính gật đầu.
Thường Lệ Na thở dài:
- Ai, gần đây thịt heo tăng giá, rất lâu rồi không được ăn
Trần Thương móc ra Meituan:
- Cô nói! Tôi giao
Thường Lệ Na nghe xong có hi vọng, hai mắt sáng lên, vỗ vai Trần Thương:
- Có thể, nếu thêm một bữa nữa, tôi chụp ảnh cho cậu xem.
Trần Thương nghe nói có ảnh chụp, cắn răng một cái:
- Được
Thường Lệ Na lấy điện thoại ra, lẩm nhẩm một tiếng, Tần Duyệt ơi Tần Duyệt, không nên trách chị em bán cô cầu vinh, thế nhưng mà thịt heo quá đắt...
Kỳ thật, đâu phải Thường Lệ Na chỉ muốn ăn một bữa cơm? Cô là muốn tác hợp cho Trần Thương và Tần Duyệt.
Con người Trần Thương cũng không tệ, hơn nữa công việc bây giờ đã ổn định, thu nhập cũng rất cao, trai tài gái sắc, một đôi thật tốt
Cái gọi là phù sa không chảy ruộng người ngoài, Tần Duyệt là người tốt như vậy, cho người khác rất đáng tiếc.
Nghĩ tới đây, Thường Lệ Na gửi ảnh chụp yoga cùng Tần Duyệt cho Trần Thương.
Sau khi gửi, một mặt cảnh giác cùng nghiêm túc nói:
- Cậu cũng không thể bán tôi?
Trần Thương nhận được ảnh chụp, trừng to mắt, một tiếng mẹ nó ở trong miệng chậm chạp không phun ra
Cái này... chênh lệch quá xa rồi?
- Không bán! Tuyệt đối không bán! Còn có ảnh chụp nữa không?
Trần Thương cảm thấy mình đối Tần Duyệt không ăn ý
Hai mắt Thường Lệ Na sáng lên, bán một lần cũng là bán, bán mười lần vẫn là bán, thừa dịp bây giờ còn có thị trường, nhanh
- Có là có... Nhưng lúc nào tôi muốn ăn gì thì sẽ nói sau.
Nói xong, Thường Lệ Na nghênh ngang rời đi.
Trần Thương nhìn ảnh chụp tấm tắc lấy làm kỳ lạ