--
Lâm sàng chính là như vậy, bệnh tật rối ren phức tạp, anh nhất định phải có một đôi tuệ nhãn, không bị ngoại giới can thiệp.
Người bệnh đều không nhất định có thể tin, huống chi thân nhân
Trương Xu với tư cách là bác sĩ cấp cứu nội khoa uy tín lâu năm, kinh nghiệm phong phú, xem hết tất cả báo cáo kiểm tra xong, nhíu mày nói.
- Người bệnh gần đây có ăn đồ vật không tốt, hoặc là ngoại thương, hoặc là có thói quen sinh hoạt khác hẳn thường ngày hay không?
Điền Thông hít sâu một hơi, cũng làm cho chính mình tỉnh táo lại.
Hoàn toàn chính xác, đúng như bác sĩ nói, trước tiên phải giải quyết vấn đề rồi lại nói
- Không, sinh hoạt hàng ngày của mẹ tôi đều là tôi tự mình chiếu cố, không có bất kỳ cái gì dị thường.
Trương Xu tiếp tục hỏi:
- Anh xác định lịch sử gia tộc bên trong không có chứng động kinh, hoặc những bệnh tật tương tự đúng không?
Điền Thông cẩn thận suy nghĩ, đích thật là không có, ông nội, bà nội cả đời này cũng chưa nghe nói qua, đây là lần đầu tiên mẹ anh run rẩy.
- Không có! Tuyệt đối là không có
Một câu trả lời như đinh đóng cột, để chẩn đoán bệnh lâm vào vũng bùn.
Mà Trần Thương nhìn triệu chứng người bệnh, trong đầu không ngừng suy nghĩ tất cả loại phản ứng bệnh tật phù hợp, có chứng động kinh tất cả nguyên nhân bệnh.
Đại não thật chính là một siêu máy tính, đang không ngừng sàng chọn, tính toán
Trần Thương nhanh chóng phân tích, muốn ra kết luận.
Khuôn mặt run rẩy?
Cơ mặt cùng môi co giật...
Xuất mồ hôi... Chảy nước miếng... Buồn nôn... Chóng mặt... Tim đập mạnh và loạn nhịp...
Thế nhưng hết lần này tới lần khác người bệnh mặc dù run rẩy và có nhiều biểu hiện như vậy, nhưng người bệnh ý thức lại rõ ràng
Không có bất kỳ biểu hiện gì là ý thức mơ hồ.
Như vậy cũng lạ...
Bỗng nhiên
Trong đầu Trần Thương hiện ra một loại khả năng
Nghĩ tới đây, Trần Thương lập tức ngẩng đầu, nhìn về trang bị hút oxi phía đầu giường.
Lập tức biến sắc
Trần Thương vội vàng nói:
- Là ai mở lưu lượng dưỡng khí lớn như thế?
Trương Xu bỗng nhiên như thể hồ quán đỉnh, kịp phản ứng, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại
Lập tức sắc mặt sợ hãi, thần sắc có chút không rõ.
Trương Xu biến sắc, đi ra ngoài, la lớn với y tá trưởng:
- Y tá chịu trách nhiệm chăm sóc giường 19 đâu? Vào đây
Y tá tiểu Hà nghe xong, lập tức cũng là tâm chìm đáy cốc, lo lắng bất an đi tới đến, thấy Trương Xu:
- Chủ nhiệm Trương, tôi là y tá chịu trách nhiệm giường 19
Trương Xu ngẩng đầu, trông thấy là tiểu Hà, lập tức chất vấn:
- Ai cho mở dưỡng khí?
Tiểu Hà một mặt mờ mịt ngẩng đầu nhìn lên, lập tức biến sắc:
- 7.5! Điên rồi hả?
Quay người con mắt nhìn chằm chằm người đàn ông:
- Tôi không phải đã nói cho anh không được từ mình điều chỉnh sao? Sao anh lại tự mình động đến
Điền Thông cũng muốn hôn mê rồi:
- Tôi không động đến ! Tôi cái gì cũng không nhúc nhích
Lúc này, người phụ nữ hơn sáu mươi tuổi, mẹ Điền Thông lúc này chậm trì hoãn:
- Tôi... Chính tôi điều dưỡng khí...
Vừa nghe như vậy
Lập tức xung quanh yên tĩnh trở lại.
Điền Thông trợn tròn mắt, cực kỳ tức giận, thế nhưng lại không thể làm gì:
- Mẹ! Mẹ điên rồi hả, nơi này là bệnh viện, mẹ coi đây là đâu?
Người phụ nữ có chút xấu hổ thở dài, lắc đầu nói:
- Hôm qua bác sĩ nói cho mẹ hít một chút dưỡng khí sẽ tốt hơn, nói đầu mẹ thiếu máu thiếu oxi, sẽ dễ gây nên choáng đầu... Tôi suy nghĩ nếu thở oxi nhiều có thể nhanh khỏi hơn?
- Điền Thông, con đừng trách bác sĩ y tá bọn họ, bọn họ nói không cho mẹ thở nhiều, mẹ nghĩ chính là... chính là họ không nỡ, mẹ cảm thấy bỏ ra nhiều tiền như vậy, không thở nhiều một chút sẽ thua thiệt
- Cho nên mẹ tự mình tăng cao một chút...
Người phụ nữ cả một đời cần kiệm mộc mạc, một tay nuôi nấng ba đứa con, hai đứa con trai một con gái, một tay giải quyết cái nhà này, cả một đời tiết kiệm đã quen, không sửa đổi được bệnh cũ.
Trong nhà cũng thế, nấu cơm còn thừa cũng không nỡ bỏ đi, lại tự giữ lại để ăn.
Bánh mì quá thời hạn, có thể ăn thì ăn...
Điền Thông hiểu rất rõ mẹ mình, nhưng khi nghe thấy những lời này, khó tránh khỏi thở dài, những chuyện này, mẹ anh thật có thể làm ra.
Nghĩ tới đây, Điền Thông một mặt thẹn thùng.
Vừa rồi mình đã lớn tiếng răn dạy người ta, anh đột nhiên cảm giác cực kỳ ngượng ngùng.
Người ta tân tân khổ khổ trị bệnh cho mẹ mình, còn mình lại trách cứ người ta như thế, quả thực có chút xấu hổ
Điền Thông vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Trương, bác sĩ Diêu! Thực sự rất xin lỗi, thật xin lỗi, đều tại tôi, tôi không có học thức, không hiểu chuyện, xin mọi người đừng để ý
Điền Thông vừa nói vừa cúi đầu.
Quan tâm sẽ loạn
Đối mặt với tính mạng của người nhà đang bị đe dọa, Điền Thông thực sự không kiềm chế được tính tình của mình.
Bởi vì anh cảm thấy, mẹ với mình mà nói quá trọng yếu, chỉ cần xảy ra chuyện gì thì anh không thể chịu nổi.
Nghĩ tới đây, Điền Thông không khỏi có chút hối hận.
Trúng độc Oxi, chẩn đoán bệnh mặc dù có CO2 ứ đọng làm bệnh nặng thêm, nhưng chủ yếu vẫn là lấy bệnh án, nguyên nhân bệnh và triệu chứng là chủ yếu.
Mà ngay từ đầu người bệnh căn bản không biết dưỡng khí cũng có thể trúng độc, vì vậy căn bản không cung cấp nguyên nhân hữu hiệu.
Nếu không phải Trần Thương phát hiện, đoán chừng Trương Xu còn phải chờ một lúc mới có thể phát hiện
Nghĩ tới đây, ánh mắt Trương Xu nhìn Trần Thương có chút hiếu kỳ
Tiểu Trần này thật rất không tầm thường
Có thể trong trường hợp này, trong một hoàn cảnh như vậy phân tích cùng đạt được một kết quả chính xác, đây là năng lực rất khó có được của một bác sĩ lâm sàn.
Càng nghĩ, Trương Xu lại càng thấy Trần Thương lợi hại
Mà Diêu Chí Văn cũng một mặt kính nể nhìn Trần Thương.
Nói thật, Diêu Chí Văn cảm tháy Trần Thương đã thành người nổi bật nhất trong nhóm người bọn anh.
Dù cho chính mình, Vương Khiêm, Tần Duyệt đều là thạc sĩ, nhưng nếu so sánh năng lực lâm sàng, bọn họ kém Trần Thương một đoạn thật xa.
Đây là lời nói thật.
Nghĩ tới đây, Diêu Chí Văn một mặt bội phục giơ ngón tay cái lên cho Trần Thương, nhỏ giọng nói:
- Thật giỏi
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Trùng hợp trùng hợp...
Diêu Chí Văn cười cười, không có nhiều lời.
Nếu như nói một lần hai lần là trùng hợp.
Thế nhưng nhiều lần, anh có tin tưởng là trùng hợp không?
Nếu như anh tin, thì anh thật rất ngây thơ
Nếu đã chẩn đoán bệnh chính xác, mọi chuyện tiếp theo chỉ là thuận theo tự nhiên chữa trị.
Trương Xu vội vàng gọi y tá tiểu Hà chuẩn bị trị liệu.
Tình huống người bệnh rất rõ ràng, chính là não trúng độc oxi, nguyên tắc chủ yếu trị liệu là trấn tĩnh, kháng co giật, thôi miên, co giật thì phòng tổn thương đầu lưỡi.
Trương Xu suy nghĩ một phen sau đó nói với Diêu Chí Văn:
- Tiểu Diêu, chậm chạp tiêm vào tĩnh mạch 10mg Diazepam, paraldehyde, người trưởng thành 5 ml, tiêm vào sâu trong cơ...
Diêu Chí Văn vội vàng gật đầu, đứng dậy đi chuẩn bị bảng theo dõi.
Mà y tá tiểu Hà cũng phối hợp chạy đi lấy thuốc.
Mà xung quanh, mấy bệnh nhân khác trong lòng lo lắng bất an nhìn chẩn đoán bệnh cùng trị liệu lần này, trong lòng bùi ngùi mãi thôi.
Nguyên một đám khe khẽ bàn luận.
- Dưỡng khí thật có thể trúng độc à?
- Đúng! Tôi còn là lần đầu tiên nghe nói dưỡng khí có thể trúng độc
- Thật là đáng sợ
- Y tá, tôi không thở oxi nữa...
- Tôi cũng không thở oxi nữa, ngừng cho tôi đi
- Đúng đúng! Còn có tôi, tôi cũng không thở oxi nữa.