--
Liên tiếp mấy vị người bệnh nhao nhao từ chối thở oxi, Trương Xu cùng Trần Thương cũng có chút hôn mê rồi.
Điền Thông cũng có chút hiếu kỳ, nhịn không được hỏi:
- Bác sĩ, dưỡng khí thật có thể trúng độc à?
Trương Xu nhìn thoáng qua Điền Thông, nói:
- Dưỡng khí là không thể thiếu, trong không khí cũng có, nhưng nồng độ của dưỡng khí thì rất quan trọng, khi làm áp lực dưỡng khí vượt qua năm mươi phần trăm áp suất không khí, đối với tế bào sẽ bắt đầu có độc tính, mà khi bằng áp suất không khí, nhân loại nhiều nhất có thể sinh tồn 24 giờ, nếu dưỡng khí gấp ba áp suất không khí thì nhân loại trong mấy phút có thể sẽ tử vong.
Sau khi nói đến đây, tất cả người bệnh đều ngỡ ngàng
Còn có thể có chuyện này nữa hả?
Còn tưởng rằng dưỡng khí là càng nhiều càng tốt chứ
Hiện tại xem ra cũng không phải như thế.
Xem ra sau này ra ngoài phải nắm lỗ mũi... Vạn nhất trúng độc dưỡng khí...
Trương Xu thấy thế, tiếp tục nói ra:
- Đương nhiên, lưu lượng oxi cung cấp cho mọi người dùng chính là oxi đã được làm loãng, có tác dụng tốt đối bệnh tật của mọi người! Vì vậy, vật này nếu loạn tăng, thì sẽ xảy ra vấn đề ai cũng không giúp được mọi người
Nói thật, Điền Thông bị những lời của Trương Xu một phen hù dọa
Dưỡng khí thật có thể trúng độc.
- Bác sĩ... Tình huống của mẹ tôi hiện tại như thế nào, có nghiêm trọng không?
Điền Thông thận trọng hỏi.
Trương Xu lắc đầu:
- Không phải rất nghiêm trọng, mẹ của anh chỉ là do hấp thu quá nhiều dưỡng khí dẫn đến não trúng độc, biểu hiện chủ yếu là run rẩy, co giật, cũng may mẹ anh được phát hiện sớm nên vấn đề không lớn, bằng không đến cuối cùng, co giật hoặc là hôn mê thì sẽ rất phiền toái.
Những lời này, dọa Điền Thông hoảng sợ
Còn tốt phát hiện ra sớm
Nghĩ tới đây, Điền Thông vội vàng lại lần nữa cúi đầu 90 độ cảm ơn:
- Thật sự là quá cảm ơn ông, chủ nhiệm Trương! Thật cảm ơn ông.
Trương Xu lắc đầu, nói:
- Muốn cảm ơn thì anh phải cảm ơn bác sĩ Trần, nếu không phải cậu ấy, khả năng bệnh của mẹ anh còn phải trì hoãn mấy phút.
Trương Xu cũng có thể chẩn đoán được nhưng sẽ không có nhanh như vậy
Dù sao Trần Thương nhanh là có tiếng, chẩn đoán bệnh nhanh, khâu lại nhanh, phẫu thuật cũng nhanh.
Nhưng có thể trong thời gian ngắn như vậy phát hiện triệu chứng chủ yếu của người bệnh, tìm kiếm ra nguyên nhân gây bệnh, thật sự là một chuyện rất đáng sợ, rất lợi hại.
Chuyện này tuyệt đối phải nắm rất vững kiến thức chuyên nghiệp, tuyệt đối lợi hại.
- Kịp thời phát hiện triệu chứng và cũng lập tức nghĩ ra biện pháp, giúp người bệnh thoát khỏi hoàn cảnh áp suất oxi quá cao. Vì vậy, bác sĩ Trương cũng thật trợ giúp rất nhiều.
Điền Thông vội vàng gật đầu, đối với Trần Thương lại cảm ơn một lần
Tình huống của người bệnh rất nhanh khống chế được.
Muốn thay đổi hoàn cảnh trúng độc, còn cần một đoạn thời gian, nhưng bởi vì chỉ mới bắt đầu trúng độc nên cũng không phải quá nghiêm trọng, rất nhanh có thể giải độc.
Tình huống người bệnh ổn định, nhưng mẹ của Điền Thông vẫn bị đưa đến phòng quan sát để quan sát.
Bà rời đi, đưa tới các cụ già trong phòng bệnh cảm khái.
- Ai... Theo không kịp thời đại
- Đúng vậy, dưỡng khí cũng có thể trúng độc, đúng là quá lạc hậu...
- Người đã già thì phải chịu già, phải nghe lời của bọn nhỏ, không gây phiền toái cho bọn nhỏ là được rồi.
- Đúng nha, hiện tại bọn trẻ còn mệt mỏi hơn so với chúng ta khi đó
...
Ai cũng không trách cứ cùng xem thường, thậm chí là kỳ thị mẹ Điền Thông, cảm thấy lòng dạ hẹp hòi nhiều hít một chút dưỡng khí cái gì.
Đây đều là chuyện có thể lý giải, một người phụ nữ nuôi dưỡng ba đứa trẻ trưởng thành, sau đó lập gia định, cái này khó cỡ nào?
Đây đều là tiết kiệm từng chút từng chút một mà có
Có đôi khi, người nằm cùng một phòng bệnh, bình thường sẽ thành bằng hữu, sau khi xuất viện thậm chí còn có thể bình thường lui tới.
Lại nói, mẹ của Điền Thông không hiểu, bọn họ hiểu không?
Cũng không hiểu
Nếu không phải xảy ra chuyện này, bọn họ có thể làm như thế hay không?
Thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ
Trần Thương vừa vặn ra khỏi phòng bệnh, chỉ thấy Trương Xu tò mò nhìn Trần Thương.
Trần Thương sửng sốt hỏi:
- Trương lão sư... Mặt tôi dính gì hả?
Trương Xu sững sờ, không nhịn cười được:
- Tiểu Trần, tôi phát hiện cậu thật rất thích hợp làm một bác sĩ nha, cậu có năng lực quan sát nhạy cảm, tư duy logic và năng lực phán đoán, có thể chuẩn sát nắm lấy điểm mấu chốt của người bệnh, tiếp đó tìm ra được nguyên nhân gây bệnh
- Cậu không cần khiêm tốn như thế, đây là lời nói thật! Rất không tệ.
Sau khi nói xong, Trương Xu đứng dậy rời đi.
----
Buổi chiều, Trần Thương vẫn tiếp tục đi làm như mọi ngày, sau khi đang chuẩn bị giao ban để đi đến Đông Đại Nhất Viện, chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ chấn kinh.
Một buổi chiều, Trần Thương cũng không quá bận, Tần Duyệt cũng không vội vàng, hai người chỉnh lý cùng phân tích số liệu phẫu thuật cắt ruột thừa bằng vết mổ nhỏ một chút.
Bây giờ Trần Thương chuẩn bị viết một bài luận văn.
Không thể không nói, Tần Duyệt phân tích số liệu rất đầy đủ, cũng rất chi tiết, đối với mỗi một phân tích lựa chọn đều rất tốt.
Chỉ riêng phần số liệu phân tích một phần này đã làm cho bài luận văn này có tiêu chuẩn hạch tâm
Trần Thương đột nhiên cảm thấy có Tần liếm chó ở đây thì mình cũng không cần phân tâm đi học môn thống kê.
Lúc này, bỗng nhiên tiểu y tá đi đến, cười nói:
- Bác sĩ Tần, người kia lại tìm đến cô thay băng
Tần Duyệt nhịn không được nhíu mày:
- Cô nói anh ta đi phòng xử lý chờ tôi, tôi lập tức qua ngay.
Trần Thương lập tức tò mò:
- Ai vậy?
Tiểu y tá lập tức cười:
- Bác sĩ Tiểu Trần, anh không biết à? Đều tới nhiều lần
Trần Thương lập tức sững sờ:
- Có ý tứ gì?
Tần Duyệt lập tức biến sắc:
- Cô chớ có nói hươu nói vượn
Tiểu y tá thè lưỡi.
Sau khi Tần Duyệt đi ra ngoài, tiểu y tá đó mới tiếp tục nói:
- Bác sĩ Tiểu Trần, anh nhưng phải cố gắng nha
- Người kia tìm bác sĩ Tần thay băng còn rất trẻ, dáng dấp cũng rất đẹp trai, da dẻ trắng trẻo, chỉ là trên mặt có một vết thương, bình thường lấy lý do thay băng đến để gặp Tần Duyệt, mỗi lần tới đều mang theo một ít hoa quả cho y tá trạm cùng bác sĩ.
Trần Thương sững sờ, anh thật đúng là không biết có chuyện như thế?
Nhưng...
Tiểu hộ sĩ nói tiếp:
- Thanh niên kia tuy tuổi không lớn, nhưng đặc biệt có tiền, tới hai lần đều đi hai chiếc xe thể thao khác nhau! Hẳn là một phú nhị đại
- Bác sĩ Tiểu Trần, anh phải cố gắng lên, đừng để hoa khôi khoa chúng ta bị người khác cướp mất
Trần Thương lập tức cảnh giác lên
Bỗng nhiên cảm giác trái tim xiết chặt.
Đối thủ cạnh tranh?
Không đúng
Làm sao mình lại có loại suy nghĩ này?
Mình đối với Tần Duyệt... Không có hứng thú mà?
Trần Thương có chút hoài nghi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương bỗng nhiên kìm nén không được hiếu kỳ trong lòng, muốn đứng dậy đi ra xem một chút.
Vừa vặn ra ngoài, anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc
Ủa?
Đây không phải người bệnh nhân lúc đầu mình khâu à?