--
Trần Thương lén lút đứng ở góc tường, nhìn sang người thanh niên bên trong phòng xử lý.
Lập tức hơi sững sờ
Đây không phải thằng nhãi mình đã khâu mặt mấy ngày trước à?
Không ngờ lại tìm đến Tần Duyệt thay băng, đây không phải trong sáng ngoài tối đều tới tuyên chiến à?
Mình có nên đứng ra tuyên bố chủ quyền hay không?
Trần Thương do dự một lát.
Đang muốn đi ra phía trước, bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng kêu rên truyền đến.
- Híz-khà zz Hí- zzz...
- Ai ôi, nhẹ chút, nhẹ chút, đau
- Ai ôi, tôi... má ơi, đau quá...
Trần Thương bỗng nhiên dừng bước chân lại, ừ, không tệ
Chính mình không thể thay băng cho cậu ta.
Phải biết rằng mình làm sạch vết thương là có đặc hiệu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương cảm thấy không thể để thằng nhãi này được tiện nghi.
Lần sau vẫn nên để Vương Khiêm đi đổi thuốc đi, anh ta xuống tay “Ổn”
Nghĩ tới đây, Trần Thương quyết định chờ một lát nữa thương lượng với Tần Duyệt một chút chuyện thay băng này.
Đang lúc Trần Thương an tâm chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói ngọt ngào
- Tiểu Duyệt, tan việc có thời gian không?
Người thanh niên nhe răng trợn mắt hỏi.
Tần Duyệt lắc đầu:
- Không rảnh.
Người thanh niên nghe xong, lập tức do dự một chút:
- Có phải cô có thành kiến với tôi hay không?
Tần Duyệt sững sờ, tại sao mình phải có thành kiến đối với anh ta?
- Anh suy nghĩ nhiều...
Tần Duyệt cười xấu hổ.
Người thanh niên nghe đến đó, con mắt trừng trừng nhìn chằm chằm Tần Duyệt, thề son sắt nói:
- Vậy vì sao cô bài xích tôi như thế? Tôi có thể cảm giác được
Tần Duyệt đều bị sắc mặt tự luyến của người thanh niên này làm cho tức cười
Anh đi tìm tiểu mê muội đi thôi, đi xe thể thao, đi đại học thành đi dạo chẳng lẽ không có tiếng à?
Đi đến cửa bệnh viện để trang bức...
Tần Duyệt không nhịn cười được cười:
- Trương Phàm, anh suy nghĩ nhiều? Căn bản tôi không cần thiết bài xích anh.
Người thanh niên lập tức nhìn thẳng vào Tần Duyệt:
- Đây chính là cô nói! Ngày mai cuối tuần, tôi nghe chú tôi nói cô không tăng ca, chúng ta cùng đi chơi...
Người thanh niên càng nói càng hăng say.
Tần Duyệt thực sự không muốn dây dưa với anh ta, vết sẹo trên mặt đoán chừng là bị cô bé kia nhìn thấu bộ mặt thật cào cho?
Cô cùng Trương Phàm nhận biết từ nhỏ, cha anh ta là làm ở công ty y dược, trong nhà rất có tiền, cho tới nay đều có quan hệ hợp tác với tỉnh Nhị viện, vì vậy, ngày lễ ngày tết cũng đi lại bình thường.
Nhưng con người của Trương Phàm này cũng không phải đồ tốt gì, bạn của Tần Duyệt đã sớm nói với cô phải cách xa Trương Phàm một chút.
Tần Duyệt thấy anh ta nói hăng say như thế, trực tiếp nói ra:
- Được rồi, Trương Phàm, vết sẹo của anh vừa tốt một chút đã quên rồi à, như thế nào làm cô bé kia đau lòng, bị cào thành dạng này.
Trương Phàm thấy Tần Duyệt hỏi như vậy, lập tức nói ra:
- Tiểu Duyệt, cô đừng nghe những người khác nói hươu nói vượn, đám người kia, ước gì tôi gặp chuyện, hiện tại tôi thật rất cố gắng gây dựng sự nghiệp, Tần Duyệt ngày mai tôi se dẫn cô đi xem công ty của tôi, mới văn hóa truyền thông...
Tần Duyệt tranh thủ cắt đứt lời anh:
- Được rồi, tôi chuẩn bị kiểm tra, không có thời gian đi xem công ty của anh.
Tần Duyệt vốn thẳng tính, chơi không đến hư, nghe thấy những lời này của Trương Phàm, làm sao lại không rõ xảy ra chuyện gì:
- Còn có, tôi tìm đối tượng chỉ tìm cùng nghề, học y, anh cũng đừng suy nghĩ lung tung
Nói xong, Tần Duyệt đi rửa tay:
- Còn có mặt của anh không cần mỗi ngày đều phải thay băng, lại nói tôi trình độ có hạn, anh tìm bác sĩ Trần đi, người ta làm phẫu thuật cho anh, anh tìm tôi làm gì?
Trần Thương ở bên ngoài nghe được trong lòng đắc ý, giống như ăn mật
Không đúng không đúng! Không chính xác
Chuẩn xác mà nói chính là, hiện tại Trần Thương tựa như là một người bệnh tuột huyết áp bỗng nhiên nghe một đống lớn dỗ ngon dỗ ngọt, lượng đường trong máu không ngừng tăng lên
Thoải mái
Đang lúc Trần Thương hài lòng chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên trong phòng truyền đến tiếng la củ Tần Duyệt.
- Trương Phàm anh làm gì đấy? Buông tôi ra
Tần Duyệt la lên.
Trương Phàm lôi kéo cánh tay Tần Duyệt:
- Tiểu Duyệt, chúng ta nhận biết nhau đã nhiều năm như vậy, tôi thật sự là... Thích cô! Thật, cô không thể cho tôi một cơ hội, tôi...
Trần Thương lập tức biến sắc.
Vội vàng vọt vào, hận không thể một đấm đánh ngã Trương Phàm.
Thế nhưng sau khi đi vào, phát hiện Trương Phàm đã ngã trên mặt đất, che mắt, mà Tần Duyệt còn đang vung tay.
Giống như... Một đấm này, làm cô hơi đau tay
Tần Duyệt một mặt tức giận nhìn Trương Phàm:
- Trương Phàm, anh cứ như thế này cẩn thận tôi báo cảnh sát, tôi cho anh biết! Tôi không phải là người giống như những cô gái ở công ty giải trí truyền thông, đừng dùng bộ dáng của anh đến lừa phỉnh tôi
- Trở về tôi sẽ gọi điện thoại cho cha mẹ anh.
Nói xong, Tần Duyệt đứng dậy rời đi.
Trần Thương thấy Tần Duyệt không có chuyện gì, giống như không có chuyện gì đi ra ngoài, giả vờ như cái gì cũng không nhìn thấy.
Chỉ cần Tần Duyệt không có việc gì là được.
Nói thật, khi Trần Thương nghe thấy Tần Duyệt kêu to, một cỗ nhiệt huyết xông lên đầu.
Tần Duyệt quay người rời đi, bỗng nhiên trông thấy Trần Thương đi vào, trong lòng vui mừng, một loại cảm giác thỏa mãn ở trong tim.
Nhưng cô sẽ không đần độn kéo Trần Thương qua, giống như trong phim truyền hình nói đây là bạn trai mình.
Làm vậy tuyệt đối là kiếm chuyện cho Trần Thương chơi.
Nghĩ tới đây, Tần Duyệt còn cố ý trừng mắt Trần Thương:
- Anh rất rảnh à?
Trần Thương khụ khụ một tiếng:
- À! Tôi đến lấy chút Povidone, bên cạnh đã không còn
Nói xong Trần Thương tiện tay cầm bình cồn chạy đi.
Tần Duyệt cười lạnh một tiếng, không có vạch trần anh.
Trần Thương nhìn sang Trương Phàm nằm dưới đất, lập tức cảm thấy rất hả giận.
Tán gái tán mà đến phòng cấp cứu, thật sự là không biết sống chết.
Nơi này, trong tay ai không có mấy nhân mạng chứ?
Chậc chậc chậc.
Đáng đời...
Nghĩ tới đây, Trần Thương lòng đầy đắc ý rời đi.
Đặc biệt là nghĩ đến câu nói vừa rồi của Tần Duyệt, tôi muốn tìm người yêu thì càng làm cho Trần Thương thêm kích thích.
Sau khi Trần Thương tan tầm thì hướng thẳng đến Đông Đại Nhất Viện.
Trên đường đi, Trần Thương càng phát ra cảm thấy Tần Duyệt cô gái nhỏ này không tệ.
Có nguyên tắc
Có trí thông minh
Vóc dáng cũng tốt
Emmmm...
Quan trọng nhất chính là có ánh mắt, biết rõ tìm đồng nghiệp làm chồng, đúng vậy nha, bệnh viện chúng ta tự sản tự tiêu đều không đủ, còn có thể chạy đến ruộng nhà khác?
Không thích hợp
Nghĩ tới đây, bước chân của Trần Thương vui sướng mấy phần.
----
Đến ngoại khoa tim của Đông Đại Nhất viện, chợt phát hiện phòng làm việc đóng kín cửa, giống như còn chưa tan tầm.
Không biết bên trong thảo luận cái gì, Trần Thương thấy thế, dứt khoát đứng ở cửa ra vào đợi.
Bên trong thảo luận một ca bệnh nghi nan.
Trần Thương cũng muốn vào trong nghe một chút, nhưng bây giờ vào trong quấy rầy hội nghị có chút không lễ phép.
Hơn nữa chính mình cũng không phải bác sĩ trong khoa, đi vào càng thêm lúng túng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương vẫn quyết định ngồi chờ ở bên ngoài.
Khi Trần Thương nghe thấy bên trong loáng thoáng truyền đến thanh âm, lập tức ngẩn người
- Đây chính là ca phẫu thuật được thực hiện ở trong phòng cấp cứu, tôi hi vọng mọi người lấy đó mà làm gương, bỏ đi tính cách kiêu ngạo tự mãn
- Người ta là bác sĩ khoa cấp cứu đều có thể làm phẫu thuật thoát vị hoành màng ngoài tim đến tình trạng này, chúng ta thì sao? Chúng ta là nhân viên ngoại khoa tim chuyên nghiệp...
Trần Thương không khỏi ngẩn người
Sao anh có cảm giác chủ nhiệm Hạ Cao Phong miêu tả có chút quen thuộc, đây là chính mình à?