Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 397 - Chương 398: Mua Bán Lớn

Khi bac si mo hack full
Chương 398: Mua Bán Lớn
 

Tần Duyệt bắt đầu thay quần áo, hôm nay thời tiết tốt, Tần Duyệt hiếm khi chọn cho mình một cái váy kiểu dáng nữ tính, kết hợp với một đôi giày cao gót xinh xinh, mà không phải một bộ áo thun quần jean rộng thùng thình cùng giày thể thao.

Nhìn thấy Tần Duyệt mặc bộ đồ này, mẹ Tần cả người sững sờ

Bây giờ đâu còn tâm trạng lướt xem video

Trong lòng nói thầm một câu: Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lần trước đưa Tần Duyệt đi xem mắt phong cách ăn mặc không phải như vậy, vậy mà hôm nay lại chủ động trang điểm, hơn nữa... Mặc bộ đồ như thế, còn mang giày cao gót? ? ?

Nhìn Tần Duyệt, mẹ Tần được mở rộng tầm mắt rồi, trong lòng thầm nghĩ: Nhất định có chuyện không tốt.

Bà Tần trừng mắt nhìn Tần Hiếu Uyên, nháy mắt ra hiệu: Con gái ông có chuyện

Tần Hiếu Uyên sao lại có thể không biết, mí mắt trái giựt giựt: Tôi đương nhiên biết rõ

Bà Tần tiếp tục: Ông còn không đi quan tâm, nhanh đi hỏi một chút?

Mặt Tần Hiếu Uyên đen lại: Sao bà lại không hỏi

Bà Tần mắt hổ trừng một cái: Tôi nói ông có đi hỏi hay không?

Tần Hiếu Uyên sợ hãi, ông đứng dậy nhìn Tần Duyệt trước tấm gương trên sàn, nhịn không được hỏi:

- Duyệt Duyệt, trưa nay con có ăn cơm ở nhà không?

Tần Duyệt cười hì hì đeo túi xách đi đến trước cửa nhà:

- Cha mẹ con đi, bữa trưa con sẽ không ăn cơm ở nhà.

Tần Hiếu Uyên liền vội vàng hỏi:

- Vậy bữa tối thì sao?

Tần Duyệt do dự một chút:

- Không chắc nữa

Tần Hiếu Uyên lập tức dọa đến run rẩy một cái, buổi tối còn không chắc chắn...

- Hmm... này, Duyệt Duyệt, ngày mai con còn phải đi làm, về sớm nghỉ ngơi một chút.

Tần Duyệt gật đầu:

- Dạ, con biết rồi, cha mẹ, con đi

Nói xong, Tần Duyệt đóng cửa đi ra ngoài.

Tần Hiếu Uyên ở trong lòng cực kì căng thẳng.

Còn may là chủ nhật... Nếu không, ban đêm Tần Duyêt không về ngủ nên thì làm sao đây?

Làm cha thì nên dạy con như thế nào cho phải?

Con gái này cũng đề hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khuyên thế nào cho nó hiểu đây?

Tần Hiếu Uyên trong lòng cảm thấy thật là khó

Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Hiếu Uyên cảm thấy mình phải làm chút chuyện gì đó.

Nên làm cái gì đây?

Đúng rồi

Bỗng nhiên, trong đầu Tần Hiếu Uyên nảy ra một thượng sách.

Bản thân mình không thể thuyết phục Tần Duyệt, vậy thì thuyết phục Trần Thương là biện pháp tốt nhất

Đợi đến hơn mười giờ đêm, để khoa cấp cứu gọi điện thoại cho Trần Thương, nói có người bệnh, sau đó để Trần Thương tới xem một chút...

Thượng sách

Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên cảm thấy mình là một nhân tài

Dù sao thì nhà của Trần Thương cũng gần bệnh viện, coi như là nhắc nhở cậu ta về nhà sớm.

Nghĩ vậy, Tần Hiếu Uyên cảm thấy biện pháp này tuyệt vời vô cùng.

Nhưng mà, phải nói sớm với bên khoa cấp cứu trước.

Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên vội vã đi đến ban công, dựa trên bệ cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu.

Sợ khi nãy xem nhầm người.

Cũng may, toà nhà dành cho nhân viên công chức là một toà nhà kiểu cũ, tầng lầu không cao, có thể trông thấy có một người đàn ông đang đứng dưới lầu rõ ràng.

Không phải Trần Thương thì là ai?

Sau khi nhìn xong, tâm trạng Tần Hiếu Uyên cực kì phức tạp.

- Đây là ai vậy?

Tần Hiếu Uyên bỗng nhiên trông thấy bà Tần cũng nằm ở trên bệ cửa sổ, nhìn chàng trai phía dưới lầu đang đi bộ cùng còn gái mình, giọng điệu hết sức lo lắng hỏi Tần Hiếu Uyên.

Tần Hiếu Uyên cười lạnh một tiếng, tôi không quen với bà?

Hà ha ha ha

Tôi không nói cho bà biết

Nghĩ vậy, Tần Hiếu Uyên lắc đầu:

- Không biết! Tôi cũng không rõ lắm

Mẹ của Tần Duyệt là Ký Như Vân cũng làm việc trong hệ thống y tế.

Khi đó, bà và Tần Hiếu Uyên cùng học một trường đại học, sau khi tốt nghiệp lại được phân đến làm việc tại cùng một bệnh viện.

Thời điểm đó, tổng lương một tháng của hai người không đến 100 nhân dân tệ và điều quan trọng nhất là hai người quá bận rộn để chăm sóc con cái.

Vì để lão Tần có thể phát triển tốt hơn, mẹ của Tần Duyệt đã chuẩn bị từ chức.

Nhưng cũng coi là có cơ duyên xảo hợp, dịp đó, việc thay đổi nhân sự dễ dàng hơn hiện tại rất nhiều, mẹ Tần Duyệt có cơ hội chuyển sang làm việc hành chính

Thế là Ký Như Vân được chuyển giao sang làm việc tại bộ phận hành chính.

Hơn thế nữa, sự nghiệp của Ký Như Vân phát triển rất thuận lợi. Theo sau các nhà lãnh đạo cũ, hiện giờ bà là Chủ nhiệm của Trung tâm An sinh xã hội tỉnh Đông Dương, có thực quyền.

Cái này làm Ký Như Vân thi thoảng lại thở dài, căn bản là vì gia đình hy sinh mà trở thành lãnh đạo.

Mỗi lần hai vợ chồng cãi nhau, Ký Như Vân chỉ nói một câu đã làm lão Tần lập tức nghỉ ăn cơm

- Tôi vì cái nhà này, vì sự nghiệp của ông mà bị điều đến làm hành chính, giờ lại làm chủ nhiệm! Tôi vì cái nhà này bỏ ra nhiều như thế! Tôi dễ dàng à?

Câu nói này làm lão Tần giận mà không dám nói, ông luôn cảm thấy không phải là ủy khuất mà giống như là uy hiếp....

Nói bóng gió chính là ông phải ngoan ngoãn nghe theo tôi, tôi là lãnh đạo của ông, cẩn thận ngày đó tôi không cao hứng, có thể sẽ đến bệnh viện ông kiểm tra bảo hiểm y tế

Không bằng nói, Tần gia hiện giờ thực lợi hại

Tần Hiếu Uyên là viện trưởng Tỉnh Nhị viện, vợ Ký Như Vân là chủ nhiệm Trung tâm Bảo an xã hội tỉnh Đông Dương, đây cũng coi là một nhà hào môn của y tế tỉnh Đông Dương.

........

........

Ký Như Vân tò mò nhìn xuống dưới lầu, luôn cảm thấy là lạ, bà quay người nhìn sang Tần Hiếu Uyên.

Có vẻ bối rối lại ngạc nhiên hỏi Tần Hiếu Uyên:

- Ông Tần. Ông... Ông có phải có chuyện gì giấu tôi không?

Tần Hiếu Uyên mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, hừ lanh một tiếng, Tần mỗ tôi chả lẽ uổng bao năm làm viện trưởng

Lập tức nhíu mày, nhàn nhạt nói:

- Làm sao có thể? Hai chúng ta thì có cái bí mật gì?

Sau khi nói xong, ông nhanh chóng quay vào phòng thay quần áo tử tế:

- Đúng rồi bà xã, Duyệt Duyệt ra ngoài hẹn hò, chúng ta cũng không thể bạc đãi chính mình, tôi đi mua đồ ăn, trưa nay tôi xuống bếp

Nói xong, Tần Hiếu Uyên vội đứng dậy, gấp gáp ra cửa.

Vừa xuống lầu, Tần Hiếu Uyên thở dài, bà vợ này thật là đáng sợ

Ông gấp gáp xuống lầu, thứ nhất là để tránh né lão bà truy vấn, thứ hai là để xem có thể đuổi kịp Duyệt Duyệt hay không, xem hai người đi đâu?

Đáng tiếc, ông vừa đến ngã rẽ thì đã thấy Tần Duyệt cùng Trần Thương lên một chiếc taxi.

..........

Mặt Trần Thương kinh ngạc mà nhìn Tần Duyệt:

- Wow, cô mặc váy?

- Tôi biết cô ba năm, đây là lần đầu tiên thấy cô trang điểm nha

- Khoan hãy nói, đúng là rất xinh đẹp

Nhìn vẻ mặt Trần Thương hoa si khen mình, trong lòng Tần Duyệt dạt dào đắc ý, nhưng miệng nhỏ thì chu lên, hai tay khoanh trước ngực, giả trang bộ dạng không thèm ngó tới.

- Đúng rồi, cậu nói có mua bán lớn muốn gọi tôi, là chuyện gì?

Trần Thương cười hắc hắc:

- Tuyệt đối là mua bán lớn, là loại hơn trăm vạn

Tần Duyệt quay người nhìn Trần Thương bộ dáng thần bí, nhịn không được cười nói:

- Là mua nhà à?

Trần Thương lập tức trợn tròn mắt:

- Làm sao cô biết?

Tần Duyệt còn chưa kịp cười nhạo Trần Thương đã nghe thấy tài xế ca ca trước mặt cười nói:

- Tiểu tử, hiện tại đi tân khu Hải An không phải mua nhà thì làm gì? Nơi đó trừ mấy tòa nhà, phòng ở ra thì cũng không còn gì khác ! Xung quanh còn không có công trình xây dựng, cậu cũng không thể là đi dời gạch được?

Một câu nói thẳng làm Trần Thương sửng sốt.

Tần Duyệt cũng không nhịn được nở nụ cười.

Bình Luận (0)
Comment