Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 401 - Chương 402: Tình Yêu, Cùng Lắm Cũng Chỉ Như Thế Này Thôi

Khi bac si mo hack full
Chương 402: Tình Yêu, Cùng Lắm Cũng Chỉ Như Thế Này Thôi
 

Mặc dù nói giá đều là một vạn năm, nhưng là có một số nơi cũng đã hai vạn, hơn nữa quan trọng nhất chính là hiện tại trên cơ bản là một phòng một giá.

Một căn hộ trong chung cư, trên cơ bản giá cả sao có thể ít hơn một vạn.

Các loại hướng tốt, cách cục tốt đều rất đắt

Mà Trần Thương mới đi làm bao lâu?

Chuyển lên chính thức mới được mấy ngày.

Trong nhà lại là nông dân, làm gì có nhiều tiền như vậy?

Nghĩ tới đây, Tần Duyệt không muốn cho Trần Thương quá nhiều áp lực cùng gánh vác.

Nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên Tần Duyệt linh cơ khẽ động:

- Trần Thương, tôi nghe mẹ của tôi nói, năm nay thành phố An Dương có thể sẽ hạ giá một chút! Hơn nữa hiện tại là tháng mười, giá phòng đang cao, hiện tại cũng không phải lúc nên mua nhà.

- Cái gọi là kim chín ngân mười, chính là nói trong hai tháng này giá cả nhà ở vô cùng bạo tạc, hơn nữa sắp qua tết, năm trước năm sau lại là giá khác, đợi đến tháng năm, tháng sáu năm sau, chúng ta lại cân nhắc? Đến lúc đó giá của cũng có thể tiện nghi không ít

Nói thật Tần Duyệt cũng là vì Trần Thương mà suy nghĩ, dù sao đều là giai cấp làm công ăn lương, mua nhà đều là chuyện khó khăn, hơn nữa về sau còn phải phấn đấu thật nhiều năm nữa, nào có dễ dàng như vậy.

Mỗi ngày Trần Thương làm nhiều ca phẫu thuật như vậy, đã cực kỳ khổ cực, Tần Duyệt cũng không đành lòng nhìn anh mệt mỏi như vậy.

Chờ sang năm, chính mình nếu như cùng... Trần Thương... Cái kia.

Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ của Tần Duyệt bỗng đỏ lên.

Đến lúc đó mua nhà mình sẽ về đòi tiền lão Tần

Lẽ thẳng khí hùng một chút.

Hơn nữa, tự mình cũng có thể tích lũy ít tiền, đến lúc đó mua phòng một lần là xong.

Không cần một mình Trần Thương mệt mỏi như vậy.

Trần Thương sững sờ, nhìn Tần Duyệt, có chút hăng hái cười nói:

- Thật à?

Tần Duyệt gật đầu:

- Đương nhiên

Trần Thương sao lại không biết Tần Duyệt đang nghĩ gì, nhìn cái cô gái đơn thuần, đần độn này, quan hệ còn chưa có xác định nhưng đã hướng cùi chỏ ra ngoài.

Không nhịn được một trận ấm lòng.

Hai người mặc dù chưa xác định quan hệ, nhưng, ở trong lòng Tần Duyệt, tay đều đã nắm, thì chính mình đã là người của Trần Thương.

Không phải Tần Duyệt cổ hủ, mà là đối với một phần tình cảm này cô vô cùng tán đồng.

Cô không phải là chưa từng được ai cầm tay, chỉ là... Đây là lần đầu tiên động tâm như thế.

Hiện tại, Tần Duyệt toàn tâm toàn ý chỉ muốn vì Trần Thương mà suy nghĩ, thậm chí muốn vì ngôi nhà nhỏ trong tương lai của bọn họ mà suy nghĩ.

Suy nghĩ đến việc làm sao để có thể đem lão Tần xử lý cho sạch sẽ...

Cuối cùng có thể cấp cho Trần Thương một bộ phòng ở.

Nhưng hiển nhiên không thực tế

Tần Duyệt nghĩ đến Trần Thương là người sĩ diện, mạnh hơn người như thế, chắc chắn sẽ không muốn tiền của bố mẹ mình.

Cứ như vậy, chỉ có thể dựa vào chính mình cùng Trần Thương, hai người cùng tích lũy tiền mua phòng.

Thế nhưng... Như vậy thì không thể vung tay quá trán ăn lẩu và trà sữa.

Mặc dù cực kỳ ưa thích...

Nhưng, so với những thứ này, có một căn nhà nhỏ thuộc về hai người bọn họ, một ngôi nhà ấm áp ấp không lớn lắm thuộc về hai người họ chính là ước muốn lớn nhất của Tần Duyệt.

Là con gái thì đều ưa thích ảo tưởng, ưa thích mơ ước về tình yêu, về tương lai, về gia đình.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Duyệt càng ngày càng không muốn về nhà ở cùng hai người lão Tần lão Ký.

Đó là nhà của bọn họ

Tần Duyệt quyết định, bắt đầu từ ngày mai, ăn xong bữa lẩu này, uống xong bữa trà sữa này sẽ bắt đầu tích lũy tiền.

Vì ngôi nhà của bọn họ mà phấn đấu

Muốn ăn ngon thì về nhà, để lão Tần mời mình ăn.

Không sai

Không thể để cho Trần Thương tốn tiền.

Đây là tiền trong tương lai của bọn họ.

Sớm mua được phòng, đến cuối tuần thì hai người bọn họ có thể cùng một chỗ dính lấy nhau, cùng ăn lẩu rồi hát một chút.

Nghĩ đến một buổi sáng ấm áp, mình buộc tạp dề chuẩn bị cho Trần Thương một bữa sáng ấm áp.

Nghĩ đến một buổi chiều uể oải, pha một bình trà, Trần Thương nằm trên ghế sa lon, cô nằm trên người Trần Thương, lười biếng ôm nhau cùng một chỗ ngủ trưa.

Nghĩ đến sau khi sinh con, hai người đẩy xe cùng con tản bộ trong công viên.

Đúng rồi, mua nhà thì phải mua cái có ban công rộng một chút

Nhưng mà... Có ban công có phải là lại đắt hơn rất nhiều không?

Nhưng không sao cả, không có công viên thì đi dưới lầu cũng được.

Cô còn nghĩ tới sau buổi cơm tối, anh cùng mình mỗi người nắm tay một đứa bé, tạo thành một nhà bốn người, tản bộ trong gió đêm.

Đúng thế

Sau này nếu có hai đứa bé, một đứa gọi là Trần... Một đứa gọi là Trần...

Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Duyệt đột nhiên cảm giác được cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu.

Cô không cầu Trần Thương thành đạt ra sao, chỉ mong anh sẽ cả đời yêu mình.

Tần Duyệt càng nghĩ càng thấy thật hạnh phúc.

Càng nghĩ, cô càng đắm chìm trong đó.

Một bữa cơm, hai người ăn không nhiều, lại ăn thật lâu.

Tần Duyệt cũng bắt đầu đem “Rửa dạ dày bò” mà bản thân tu luyện đến cấp hoàn mỹ kẹp bỏ vào trong chén cho Trần Thương.

Trần Thương cắn một cái, thanh thúy ngon miệng! Vừa vặn

Giơ ngón tay cái lên cho Tần Duyệt

Tần Duyệt trông thấy Trần Thương cao hứng cười, cũng vừa lòng thỏa ý, vô cùng vui vẻ, cái này so với mình ăn còn vui vẻ hơn, còn thỏa mãn hơn.

Có lẽ...

Tình yêu, không gì hơn cái này.

Tình yêu, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Sau khi thanh toán xong, Trần Thương nói dối Tần Duyệt là đi WC, chạy một cây số đi mua trà sữa hoa quả Tần Duyệt thích nhất.

Lành lạnh, ê ẩm, ngọt ngào.

Trong mắt Tần Duyệt mang ý cười, trong nụ cười giấu tình yêu.

- Sau này không uống Nhất Phương nữa, quá đắt

Tần Duyệt nhỏ giọng nói.

Trần Thương mỉm cười:

- Về sau em muốn uống gì anh cũng giúp em đi mua.

Một câu nói bình thường, lại để cho Tần Duyệt lập tức cực kỳ cảm động.

Nhìn thấy bộ dáng Trần Thương đầu đổ đầy mồ hôi, Tần Duyệt đột nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Giờ phút này, Tần Duyệt cảm thấy, cho dù Trần Thương không có nhà cửa, không có xe, chỉ cần nguyện ý mua cho mình một ly trà sữa, cô cũng nguyện ý gả cho anh, cùng lắm mình vất vả một chút, cũng có thể kiếm tiền.

Nghĩ tới đây, Tần Duyệt cầm lấy ống hút, ngón trỏ tay phải chống đầu bằng của ống hút, nhẹ nhàng đâm rách nắp trà sữa, không có một chút nước văng ra.

Đây là cô tu luyện tới cấp kỹ thuật hoàn mỹ thứ hai “Uống trà sữa”.

Tần Duyệt mân mê miệng nhỏ:

- Anh uống trước một ngụm đi, nhìn xem đem anh mệt mỏi như vậy

Trần Thương cười hắc hắc, cầm ly trà sữa trên tay Tần Duyệt, hút một hơi, ngọt ngào, uống rất ngon.

- Đi thôi? Xem phòng ở đi?

Trần Thương đưa tay phải ra, theo thói quen nắm tay trái Tần Duyệt.

Tần Duyệt dường như cũng đã quen, mặc cho Trần Thương nắm.

Bị bàn tay lớn Trần Thương nắm ở trong lòng bàn tay, Tần Duyệt thật cảm giác cực kỳ hạnh phúc, mà ngay nụ cười hôm nay cũng ngọt ngào hơn mấy phần so với trước kia.

Bình Luận (0)
Comment