Nghĩ tới đây, trong lòng Trương Phàm tức giận thiếu chút nữa bạo tạc.
Tức giận còn không dám biểu hiện ra ngoài, còn không dám nổi giận, sợ vết khâu trên khuôn mặt rách ra dữ tợn.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác tức giận muốn bùng nổ, muốn phát tiết, cũng không dám hô to.
Ném đi điện thoại của mình, còn bị người nói ném rác rưởi còn phải tùy chỗ thận trọng thanh lý.
Thật sự tức chết người mà
Trong lòng Trương Phàm cực kỳ bực bội, chỉ muốn phát tiết, thế nhưng không có cách nào, ủy khuất nước mắt kém chút chảy ra.
Quay người bỗng nhiên trông thấy người phụ nữ, rốt cục Trương Phàm nghĩ đến một biện pháp có thể phát tiết
...
Mà lúc này, đại não Tần Duyệt cũng có chút đứng máy.
Mặc cho bàn tay nhỏ của mình bị Trần Thương lôi kéo túm đi.
Trong lòng ngẩn ngơ.
Trong đầu tất cả đều biến thành bột nhão.
Tâm tình của cô thật phức tạp...
Tần Duyệt cảm giác tim đập hơi quá nhanh, khoa học nội tim của cô không tốt, không biết đến cùng là nhịp tim nhanh kịch phát trên thất (SVT) quá nhanh hay là Nhịp tim nhanh thất (VT) quá nhanh.
Thật rất căng thẳng.
Cô cảm giác hô hấp của mình càng ngày càng gấp rút, có chút bất an, có chút khẩn trương, có chút khó khăn.
Đây chính là điềm báo nhồi máu cơ tim à?
Nghĩ tới đây, Tần Duyệt rất gấp gáp cùng bất an.
Muốn lấy ra điện thoại quay số điện thoại 120 trước hay không, đến lúc đó cứu viện cũng có thể nhanh một chút.
So sánh với Trần Thương, kỳ thật Tần Duyệt càng thêm đơn thuần, thậm chí cô đã lớn như vậy đều không có bạn trai một lần.
Thích một người bạn trai khác phái cho tới nay đều chưa từng nói ra.
Vì lẽ đó đột nhiên bị Trần Thương cường thế lôi kéo tay rời đi như vậy, trong lòng Tần Duyệt kích động muốn chết.
Cô thích Trần Thương không?
Khẳng định là thích
Nhưng thích bao nhiêu thì chính cô cũng không biết.
Cô chỉ biết là:
Công việc của Trần Thương cô đều nguyện ý đi làm.
Trần Thương bận rộn cô đều muốn giúp.
Trần Thương yêu cầu, cô đều sẽ hết sức làm tốt, cho dù là tăng giờ làm việc thức đêm đều phải làm tốt.
Lúc này bị Trần Thương lôi kéo đi xa, trong lòng thật sự là kích động, vui vẻ, ấm áp, còn cảm giác căng thẳng.
Trần Thương cảm giác cực kỳ thoải mái.
Bàn tay lớn nắm tay nhỏ, mềm nhũn, cảm giác này cực kỳ dễ chịu.
Kỳ thật, Trần Thương ngay từ đầu chính là hờn dỗi, trông thấy Trương Phàm giả vờ khó chịu, thuận thế lôi kéo Tần Duyệt đi ra.
Thế nhưng...
Cầm tay bây giờ không nỡ buông ra.
Thẳng đến hai người đi ra mấy chục mét, lúc gọi xe Trần Thương muốn lấy điện thoại ra đón xe, vẫn không nỡ buông tay ra.
Dù sao cảm giác nắm ở trong tay trong lòng cực kỳ dễ chịu, cũng rất vui vẻ.
Nghĩ đến đón xe thì không thể nắm vuốt bàn tay nhỏ, Trần Thương thật không muốn đón xe.
Trần Thương không đón xe, Tần Duyệt cũng không nói.
Hai người cứ như vậy.
Bàn tay lớn nắm tay nhỏ.
Dạo bước đi.
Bỗng nhiên Trần Thương muốn đường này dài một chút, đi nhiều một lúc.
Trần Thương không nói lời nào.
Tần Duyệt cũng không rên một tiếng.
Kỳ thật, Trần Thương cũng đang cẩn thận phỏng đoán, anh sợ nếu như mình buông ra, lần sau muốn cầm tay lần nữa coi như có chút khó khăn.
Nhìn bộ dạng Tần Duyệt cũng không phản kháng, Trần Thương đột nhiên cảm thấy, Tần Duyệt chắc sẽ không từ chối?
Dù sao... Cô cũng không phản kháng, cứ như vậy đi theo chính mình, hẳn là ngầm cho phép phải không?
Trần Thương không phải người ngu, dù sao từng có kinh nghiệm.
Thông qua mạch đập động mạch ở cổ tay, Trần Thương có thể cảm giác được nhịp tim Tần Duyệt rất nhanh, cô ấy cũng căng thẳng giống như mình vậy?
Trần Thương nghĩ tới đây, bỗng nhiên ngây ngô nở nụ cười.
Mà Tần Duyệt cũng là nhếch miệng nhỏ, con mắt cong cong giống như trăng non, khuôn mặt tươi cười nhìn về phía trước.
Cô cũng muốn như thế đi thẳng xuống dưới.
Hi vọng con đường này một mực dài như vậy, một mực bằng phẳng như thế, một mực ấm áp nắm tay mình như vậy, cuộc sống tương lai, một mực tâm động như thế...
----
Hai người đi trên đường cái phơi nắng dưới ánh mặt trời nóng bỏng.
Sau khi người đi đường nhìn thấy, nhao nhao ghé mắt: Hai người dáng dấp đẹp mắt này, làm sao đầu óc lại không dùng được à?
Phơi nắng dưới ánh mặt trời nóng bỏng, tay trong tay đi trên đường cái, hai người không thể tìm chỗ nào râm mát à?
Không thể không nói, người mới yêu, trí thông minh thật có thể là số âm.
Nhưng căn bản Trần Thương cùng Tần Duyệt sẽ không để ý ánh mắt của người khác.
Lúc này hai người bọn họ giống như hai người ngu ngốc.
Có lẽ, tình yêu không gì hơn như thế này.
Tình yêu cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Có lẽ, tình yêu...
…
…
Bên trong một khách sạn 5 sao vô cùng xa hoa nào đó.
Trên mặt của Trương Phàm tràn đầy tự tin
Ừm, không sai, có tiến bộ
Nằm ở trên giường chậm rãi rít một điếu thuốc, khói thuốc lá chậm rãi phun ra.
Lần này có thể là kỷ lục từ trước đến nay của mình?
Tạo ra một ghi chép mới
Nghĩ tới đây, Trương Phàm bỗng nhiên hiểu rõ một câu, phẫn nộ thật sẽ khiến con người ta tiến bộ
Nhưng mà, tiểu nha đầu Tần Duyệt kia, tại sao lại thích một tiểu bác sĩ quèn chứ?
Nghĩ tới đây, Trương Phàm có chút không nghĩ ra.
Tiểu tử này có cái gì tốt?
Một tiểu bác sĩ mà thôi, dáng dấp đẹp trai chút?
Nhưng đẹp trai có thể làm cơm ăn à?
Trương Phàm có bố mở bệnh viện tư nhân lập nghiệp.
Nếu như Trương Phàm có thể dựa vào sự nghiệp chữa bệnh của Tần gia, đối với sự phát triển sau này có thể nói là mọi việc đều thuận lợi.
Phải biết rằng mẹ của Tần Duyệt là Ký Như Vân nói thế nào cũng là người đứng đầu trong tỉnh xã, hiện tại xử lý ở bệnh viện, không có bảo hiểm y tế thì ai cho anh vào?
Hàng năm ở bệnh viện công đều hạn ngạch rất gắt gao.
Huống chi là bệnh viện tư nhân?
Hiện tại bệnh viện tư nhân muốn phê chuẩn một hoá đơn thanh toán bảo hiểm y tế, rất khó khăn.
Huống chi hiện tại rất nhiều bệnh viện tư nhân đã không phải là thông qua chữa bệnh để kiếm sống.
Rất nhiều bệnh viện tư nhân đi với mục đích kiếm tiền của bộ bảo hiểm y tế.
Vì lẽ đó, bất luận là bố bay mẹ của Trương Phàm đều hi vọng Trương Phàm có thể đến gần Tần Duyệt hơn một chút.
Cô gái ở bên cạnh thật sâu thở dài, mệt mỏi quá
Tâm mệt mỏi...
Cảm giác giống như từng trải qua một lần cùng Lưu Đức Hoa những gian khó cùng thống khổ.
Nhìn Trương Phàm tinh thần thanh thản, dương dương đắc ý cảm giác bành trướng, cô gái biết rõ, trận này, chính mình lại là ảnh đế.
Mà thôi, mà thôi
Thực sự tôi mà tới Nhật Bản xuất đạo, nói không chừng cũng có thể kiếm miếng cơm ăn.
Nhưng mà phòng ở vẫn phải cần.
----
Giữa trưa, lúc hai người ăn cơm, bỗng nhiên Tần Duyệt chú ý cẩn thận rất nhiều, ngay cả mao đỗ mà cô thích ăn nhất cũng chỉ dám lấy một phần.
Trong lòng có tính toán nhỏ, nếu như mua nhà như đã nói, có thể ảnh hưởng đến chất lượng sinh hoạt hay không?
Nếu như Trần Thương mua nhà như đã nói, cô... Có phải nên phải về nhà thương lượng với cha Tần và mẹ xem có nên chi viện cho Trần Thương hay không?
Dù sao thì mua nhà ở thành phố cũng rất đắt